Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 49: Nàng lại không phải sinh con cho ta, kêu ta qua đó làm gì?

Nghe tin này, ngoài mặt thì bệ hạ hoảng hốt tuyên bố chiếu lệnh nói đưa nhị hoàng tử đi Thanh Vân sơn làm bạn với Thái Hậu đang tĩnh dưỡng, trên thực tế lại mã bất đình đề đưa con thứ hai ra hoàng cung.

Bệ hạ vốn dĩ muốn làm biểu ca mai danh ẩn tích, gửi đi thật xa, nhưng cô mẫu làm sao có thể bỏ được, hao hết tâm lực thầm nghĩ biện pháp chu toàn, mới có thể cường lưu tại trong kinh, gửi cho Tuế phu nhân phủ An Quốc công thay cô mẫu nuôi nấng, biểu ca hắn cũng bởi vậy trở thành tam công tử trên danh nghĩa của phủ quốc công.

Nhưng mặc dù đều ở kinh thành, gần trong gang tấc, 20 năm nay, hai mẹ con âm thầm lén gặp nhau chỉ có mấy lần.

Đáng thương cô mẫu nhà hắn đều nhớ con thành bệnh, nếu biểu ca hắn muốn lại xảy ra chuyện gì, nhất định cô mẫu sẽ phát điên.

“Chuyện lần trước Hàn đại phu hạ dược, thiếu chút nữa dọa cô mẫu chếŧ khϊếp.”

“Đúng rồi.” Ân Bạch Dạ kêu thủ hạ đem bao lớn bao nhỏ đồ vật tất cả đều mang đến đưa cho Quý Ngũ Niên, đối Vệ Thiệu nói, “Cô mẫu kêu đệ mang cho huynh.”

Vệ Thiệu gật đầu tiếp nhận, lại nghe chút tình huống trong cung, Ân Bạch Dạ đều trả lời hết, hai người lại nói chuyện hồi lâu, thẳng đến khi chạng vạng mới giải tán.

..

Đầu này Thẩm Vân Tây trở lại trong phủ ngủ một giấc, khi thức dậy thì mặt trời đã lặn về Tây Sơn, phòng bếp nhỏ bưng trà sữa ngọt phiên bản tự điều chế lên, Thẩm Vân Tây mới uống hai ngụm, lại nghe được Lý cô làm món điểm tâm mới, nàng vừa ăn vừa uống một hồi, ban ngày gặp Tống Tu Văn làm hỏng tâm tình trở thành hư không. Đồ ngọt quả nhiên vĩnh viễn là thần dược.

Mà đúng lúc này, Ngô mẹ chợt vội vội vàng vàng mà chui vào cửa, bà ta khoa tay múa chân lên lên xuống xuống, thở hổn hển, liên thanh la hét nói: “Tam phu nhân, tam phu nhân! Phu nhân ở chính viện đột nhiên muốn sinh, phu nhân phân phó nô tỳ, kêu tam phu nhân mau mau qua đó một chuyến!”

Thẩm Vân Tây không hiểu ra sao, “Nàng lại không phải sinh con cho ta, kêu ta qua đó làm gì?”

Trúc Trân ho nhẹ một tiếng, suýt nữa cười ra tiếng.

Ngô mẹ nghẹn họng, bà ta cũng nghi hoặc a, người khác sinh con ước gì tống cổ hết kẻ địch ra ngoài, phu nhân lại làm theo cách trái ngược, vội vàng mời người tới. Ngô mẹ cũng nháo không rõ tâm tư của chủ tử, chỉ dựa theo phân phó nói: “Phu nhân nói là mời người qua phụ một chút, nói là có tam phu nhân ở đó, phu nhân mới an tâm.”

An tâm? Nàng ta có thể an tâm cái gì? Vẻ mặt Thẩm Vân Tây đờ đẫn nhìn chằm chằm bà tử kia, thảy thảy điểm tâm trong tay, gằn từng chữ một trả lời: “Ngươi xem, ta đang bận lắm, không rảnh phụ một tay, ngươi tìm người khác đi thôi.”

Ngô mẹ không thuận theo, “Nhưng phu nhân phân phó……”

Thẩm Vân Tây không để ý tới nàng, Hà Châu trực tiếp đẩy Ngô mẹ ra ngoài cửa.

Ngô mẹ không mời được người, trở lại chính viện trước hành lễ vấn an Vệ lão phu nhân cùng An Quốc công đang ngồi trên ghế ở hành lang trước viện, rồi sau đó mới vội vàng đi vào trong phòng, đem những lời Thẩm Vân Tây vừa nói đúng sự thật hồi bẩm cho Lục Tâm.

Trong phòng, bà mụ chính liên thanh kêu to sai nha hoàn đưa nước, Lục Tâm một mình nửa quỳ trước giường lau mồ hôi cho Tần Lan Nguyệt, vừa gấp vừa sầu nói: “Ngô mẹ nói tam phu nhân không chịu tới. Phu nhân nghĩ như thế nào mà kêu nàng ta tới, kêu nàng ta có ích lợi gì chứ? Nếu nàng ta bất an hảo tâm động tay động chân, mới là chuyện xấu đâu!”