"Không ngại.”
Lận Hạ khóe môi giơ lên một độ hơi cong không thể thấy : “ Buổi chiều thứ bảy này có rảnh không ? Tôi tới đón cậu.”
Hứa Gia Niên cười gật đầu: “Có.”
Cậu không tiếp xúc qua đấu kiếm, nhưng cảm giác môn vận động này thực ngầu, hẳn là sẽ rất thú vị .
Vì thế hai người lại hẹn tốt lần gặp mặt tiếp theo .
Lận Hạ lần này chọn bữa tối là món Tây, hương vị không tồi, Hứa Gia Niên thực thích.
Sân khấu kịch cách nhà ăn không xa, sau khi ăn xong hai người đi bộ qua.
Tháng 5 thời tiết còn không tính là quá nóng, gió đêm thực thoải mái.
Trên đường hai người mua hai ly cà phê đá, thời điểm đến nơi vừa vặn đuổi kịp mấy phút cuối cùng kiểm phiếu vào chỗ .
Sân khấu tắt một nửa ánh đèn, Hứa Gia Niên ở lối vào dừng một chút, chớp chớp mắt làm mình thích ứng ánh sáng bên trong .
Nhưng vào lúc này, Lận Hạ đột nhiên lại gần cầm tay cậu
Hứa Gia Niên hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn về phía anh.
Lận Hạ tự nhiên thoải mái ,mắt nhìn phía trước, nắm tay cậu đi vào trong, còn không quên nhắc nhở: “ Cẩn thận bậc thang.”
Hứa Gia Niên tay này vừa rồi còn cầm ly cà phê đá, lòng bàn tay hơi lạnh, mang theo một chút triều ý. Tay đối phương lại rất nóng, nóng đến làm lòng bàn tay cậu bắt đầu ấm lên, bên tai cũng bắt đầu nóng lên.
Đi đến hàng ghế thứ ba ,Lận Hạ đem cậu kéo đến trước người, hai tay để hờ ở hai bên eo hai, một bên hướng đến chỗ ngồi ở giữa đi, một bên đối với người xem cùng hàng ghế lễ phép nói: “Xin lỗi, xin nhường một chút.”
Hứa Gia Niên bị anh hộ trong người trước ngực, đột phá khoảng cách xã giao an toàn, cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người đối phương .
Lận Hạ tựa như là không dùng nước hoa, trên người chỉ có mùi hương nhàn nhạt của xà phòng giặt quần áo, hơi thở thở ra khi nói chuyện đập vào bên tai Hứa Gia Niên, làm bên tai cậu phát ngứa.
Trong lòng Hứa Gia Niên như Super Mario điên cuồng ăn đồng vàng thêm điểm: Như thế nào sẽ có người hợp tâm ý cậu như vậy? Phương thức tiếp xúc tứ chi trực tiếp lại quyết đoán, kéo gần khoảng cách, đồng thời lại thân sĩ chừng mực mà khắc chế như vậy .
Trong lòng cậu rung động, sau khi ngồi xuống, nghiêng đầu tiến đến bên tai Lận Hạ nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”.
Lận Hạ vì muốn nghe rõ cậu nói chuyện, hướng sát vào cậu ,dẫn tới môi Hứa Gia Niên vừa vặn như có như không mà cọ qua lỗ tai y, hai người đồng thời cứng đờ.
Hứa Gia Niên nhanh chóng chuyển dời tầm mắt ngồi lại, dư quang lại thoáng nhìn lỗ tai Lận Hạ giống như đỏ.
Cậu hơi hơi sửng sốt, lại muốn nhìn kỹ, ánh đèn sân khấu liền tắt hoàn toàn .
Hứa Gia Niên chớp chớp mắt, không được tự nhiên mà mím môi, cảm giác chính mình hẳn là nhìn lầm rồi.
Hai người ăn ý mà không đề cập tới sự cố ngoài ý muốn vừa rồi, nhìn về phía sân khấu.
Bởi vậy Hứa Gia Niên không có chú ý tới, người bên cạnh trở tay lặng lẽ sờ soạng lỗ tai.
*
Màn kịch mở màn, Hứa Gia Niên liền nhập tâm mà coi.
Sân khấu kịch này diễn xuất không làm cậu thất vọng, sau khi kết thúc cùng Lận Hạ bàn về nội dung câu chuyện cũng thực vui vẻ.
Hai người đối với tình tiết cùng diễn viên ấn tượng sâu nhất có cái nhìn tương tự, lại không hoàn toàn nhất trí, còn bổ sung cho nhau một ít chi tiết sân khấu mà đối phương không có chú ý tới , làm Hứa Gia Niên thậm chí nghĩ muốn cùng anh coi lại lần hai .
Đáng tiếc hôm nay là lần biểu diễn cuối cùng của đoàn kịch ở thành phố này, buổi diễn tiếp theo liền phải đi một thành phố khác.
Lận Hạ nói: “Muốn xem nữa, có thể lại chờ hai tháng, buổi lưu diễn trạm cuối cùng vừa vặn ở thành phố kế bên.”
Hứa Gia Niên hơi kinh ngạc: Ai nói người đàn ông này không hiểu hẹn hò? Đều đã hẹn cậu đến hai tháng sau!
Hơn nữa, trước khi cùng cậu xem kịch nói còn không quên tìm hiểu lịch trình của đoàn kịch này, quả thực không thể tri kỷ hơn .
Hứa Gia Niên trong lòng lại lần nữa cho anh thêm điểm, trên mặt lại ra vẻ rụt rè: “ Được, đến lúc đó lại nói.”
“Ừ.”
Hai người đi ra sân khấu kịch ,Lận Hạ hỏi Hứa Gia Niên có muốn ăn bữa khuya không.
Hứa Gia Niên thật là có chút đói, nên lại cùng anh đi ăn lẩu cháo niêu .