“Cậu cảm thấy so với tôi cậu hiểu Tiểu hơn?” Âu Dương Trạm lắc đầu.
“Đó là vì người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc u mê.” Câu tiếp theo của Âu Dương Hi khiến Âu Dương Trạm vô cùng kinh ngạc “Anh cảm thấy cậu ấy thật sự yêu anh?”
“Em ấy không yêu tôi, chẳng lẽ yêu cậu chắc.” Cho dù biết việc đó không có khả năng, nhưng trong lòng Âu Dương Trạm vẫn run lên.
“Anh chắc chắn?” Âu Dương Hi lạnh lùng cười “Anh có từng nghĩ tới, cậu ấy yêu anh vì cái gì.”
“Em ấy…..” Âu Dương Trạm dừng lại, xác thực, hắn làm chuyện quá phận như vậy với Tiếu Tiểu, Tiếu Tiểu vì sao lại yêu hắn vậy?. Thật sự, hắn có bề ngoài cùng gia thế tốt, nhưng Tiếu Tiểu cũng không phải người quan tâm đến mấy thứ đó. Vậy, hắn có gì đáng giá để Tiếu Tiểu yêu đây?
“Bởi vì trong một khoảng thời gian dài, người thương tổn cậu ấy là anh, nhưng người duy nhất quan tâm đến cậu ấy, người sẽ đối tốt với cậu ấy, cũng chỉ có anh. Người cậu ấy tiếp xúc nhiều nhất cũng là anh. Cậu ấy yêu anh, cũng không phải xuất phát từ tự nguyện, mà bị anh bức bách. Anh đoạn tuyệt cơ hội cho cậu ấy làm quen với người khác, khiến cho cậu ấy chỉ có một đường duy nhất là yêu anh.”
“…..” Âu Dương Trạm nhất thời không biết nói như thế nào mới đúng, cũng không biết phải phản bác lại như thế nào.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu ấy chỉ là bị trói buộc ở bên anh, mới không thể không yêu anh, nếu anh thả cậu ấy trở về thế giới ban đầu, một lần nữa tiếp xúc với vô số loại người, anh cảm thấy cậu ấy còn có thể yêu anh không? Giống như Ngô Sở……” Âu Dương Hi tin tưởng mình đã khiến cho Âu Dươbg Trạm càng thêm khẩn trương “Thời gian hắn cùng Tiếu Tiểu tiếp xúc cũng không nhiều, quan hệ cũng rất tốt, bởi vì Tiếu Tiểy có thể gặp được người tốt như vậy, cho nên dù thời gian ngắn tiếp xúc thôi cũng sẽ khiến cậu ấy thích đối phương……”
Âu Dương Hi còn tiếp tục nói, nhưng Âu Dương Trạm đã nghe không nổi nữa, cả người hắn vô tri vô giác, tâm như dao cắt.
Đúng vậy, tuy rằng lấy bề ngoài cùng tài phú của mình, trong mắt người ngoài ưu tú như vậy, nhưng ở trước mặt Tiếu Tiểu, những thứ đó không hề có giá trị đáng nhắc tới. Kỳ thật mình mới là kẻ không tự tin, rốt cuộc Tiếu Tiểu vì sao lại yêu hắn?
Tiếu Tiểu thiện lương, kiên cường như vậy, chọc người trìu mến, cho dù rời xa mình, bên cạnh cũng sẽ không thiếu người theo đuổi, cậu sẽ tìm được người thích hợp.
Như vậy, em ấy lựa chọn mình, chẳng lẽ thật sự….. Là vì….. Không có lựa chọn nào khác.
Tiếu Tiểu cuộn người trên giường, ôm chân, thở dài.
Ba ngày rồi không nhìn thấy nam nhân, thực ra nói không thấy được, không bằng nói nam nhân cố ý không nhìn cậu. Có vài lần, nam nhân trở về lấy đồ, mới vừa vào cửa, cậu liền nhịn không được đi ra ngoài, nhưng nam nhân nhìn thấy cậu, đầu cũng không quay lại mà bỏ đi.
Cúi đầu, trong lòng rất khó chịu, quả nhiên a. Chuyện lần trước thật sự làm cho Trạn sinh khí.
Nghĩ nghĩ, lại thấy đau lòng, chẳng lẽ cậu thật sự sai sao? Cậu chỉ là muốn một cơ hội đường đường chính chính cùng Trạm bên nhau, có lẽ….. Thật sự không đúng thời điểm.
Ngồi dậy, lăng lăng nhìn về phía trước, mình có phải cố tình gây sự hay không? Vốn thúc thúc của Trạm sinh bệnh, có lẽ tâm trạng của Trạm cũng không tốt, mình còn bốc đồng yêu cầu, thật sự là…..
Thở dài, trong lòng cũng hối hận.
“Tiểu.” Độ ấm quen thuộc vuốt ve hai má, Tiếu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt cậu yêu nhất.
“Trạm?” Vươn tay, nắm lấy vai nam nhân “Em đang nằm mơ sao?”
“Cái gì? Ban ngày ban mặt nói mơ cái gì?” Âu Dương Trạm cười, ôm nhân nhi vào ngực “Làm sao vậy, nhìn sắc mặt em không tốt?”
“Anh….. Không tức giận ?” Tựa vào l*иg ngực nam nhân, nghe nhịp tim đập an ổn, bất an dần dần bị đánh tan.
“Tức giận? Anh sao có thể tức giận Tiểu đây, anh thương em còn không kịp.” Nam nhân nắm lấy tay Tiếu Tiểu, đặt lên mặt mình “Em lại suy nghĩ lung tung ?”
“Trạm vẫn không để ý đến em…..” Sắc mặt Tiếu Tiểu trở lên ảm đạm “Em nghĩ anh không cần em nữa.”
“Nói gì ngốc vậy.” Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu “Chỉ là gần đây anh rất bận. Sao em lại có suy nghĩ ngốc như vậy.”
Tiếu Tiểu không nói lời nào, lẳng lặng dựa vào nam nhân, hàn ý trong lòng dần dần rút đi.
Nhìn thấy nhân nhi nhắm mắt ôm lấy mình, Âu Dương Trạm cười, từ túi áo khoác lấy ra một tập thư thật dày “Tiểu, anh chuẩn bị cho em một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ?” Tiếu Tiểu quay đầu lại nhìn “Đây là thư?”
“Ân, đều là gửi cho em.” Nam nhân cầm thư đưa tới tay Tiếu Tiểu.
Nhìn thấy những con chữ quen thuộc trên phong thư, Tiếu Tiểu vô cùng vui sướиɠ “Đây là…..”
“Mấy ngày trước, không phải em nói em nhớ bạn học cùng bạn bè cũ sao? Anh bảo người đi tới trường học trước kia của em, nhớ mấy người bạn tốt nhất viết thư cho em, chỉ nói em chuyển ra nước ngoài. Bọn họ nhanh chóng viết ra, bưu cục quá chậm, anh bảo người ngồi máy bay mang về đây.”
“Trạm…..” Tiếu Tiểu kích động có chút không nói ra lời, nam nhân nghi hoặc sờ sờ đầu nhân nhi “Sao vậy?”
“Không….. Không có gì.” Trong lòng Tiếu Tiểu tràn đầy cảm động, cậu chỉ vô tình nói một câu, nam nhân lại có thể nhớ, sao có thể hoài nghi dụng tâm nam nhân đối với cậu.
Nhìn thấy trên mặt nhân nhi không còn nụ cười, nam nhân nghĩ mình lại sai rồi “Em không vui? Xin lỗi, là anh tự chủ trương….. Anh còn nghĩ…..”
Chưa nói xong, nhân nhi đã ôm chặt lấy hắn “Không, Trạm, em rất vui. Không chỉ vì những bức thư này, mà còn vì em tin anh thật sự yêu em, xin lỗi, nghi ngờ anh là em không đúng.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Nam nhân lau đi nước mắt kích động của nhân nhi, vỗ vỗ vai cậu “Vậy em từ từ xem, anh sẽ không quấy rầy em.”
Dù sao, đó là thế giới trước khi Tiếu Tiểu gặp hắn, hắn không muốn quấy rầy.
“Còn có, Tiểu.” Nam nhân đi tới cửa, quay đầu nhìn cậu “Anh không đi châu Âu .”
“Trạm?” Nhân nhi kinh ngạc.
Nam nhân mỉm cười “Trừ phi em nghĩ thông suốt, cam tâm tình nguyện đồng ý để anh đi, bằng không anh sẽ không đi.”
Dứt lời, lưu lại Tiếu Tiểu nhịn không được cảm động rơi lệ đi ra ngoài.
Rời đi phòng, nghe thấy từng trận cười vui vẻ phát ra từ trong phòng nhân nhi, chắc là đọc được chuyện vui. Dù sao Tiếu Tiểu vẫn là một đứa nhỏ chưa từng trải a, so với tự chủ tự lập, càng hy vọng có bạn bè bên cạnh đi.
Nam nhân tính toán, nếu có thể đem ba Tiếu Tiểu đến đây là tốt nhất. Nhưng là gần đây vấn đề người thừa kế vô cùng rắc rối, để Tiếu Tiểu liên lụy vào đã không tốt gì, trong thời khắc mấu chốt này còn đón người tới sẽ khiến người khác chú ý, mạo hiểm cũng quá lớn, chỉ có thể đợi qua trận này rồi tính sau.
Ngồi trong phòng khách , nam nhân nhớ tới nụ cười vừa rồi của nhân nhi, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Tiếu Tiểu là thật tâm cười với hắn, cho dù Tiếu Tiểu ban đầu không tình nguyện yêu hắn, nhưng chỉ cần mình thật tình nỗ lực, toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu, Tiếu Tiểu cũng sẽ động dung đi.
Tiếu Tiểu ở trong phòng khi thì khóc khi thì cười, cực kỳ giống đứa nhỏ. Nam nhân tưởng tượng ra biểu tình của nhân nhi, cũng cười theo.
Qua một giờ, Tiếu Tiểu đột nhiên vội vã chạy xuống, đến nam nhân trước mặt, lại trở lên bứt rứt lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy, Tiểu?” Nam nhân nhìn ra nhân nhi có tâm sự.
“Em…… Có việc…… Muốn cùng anh thương lượng.” Tiếu Tiểu lo lắng không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
“Được, chuyện gì?” Nam nhân mỉm cười nhìn hắn.
“Em nói …… Anh đừng tức giận.” Tiếu Tiểu cố lấy dũng khí, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt nam nhân, sau đó hạ quyết tâm, gằn từng chữ.
“Em muốn về nhà.”