Băng bó xong, Diêm Dụ không chờ nổi nữa, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, hít hà hương thơm từ cô.
Bàn tay vòng qua eo cô, anh cảm nhận rõ cô đã gầy đi hơn trước. Đau xót trong lòng, Diêm Dụ vươn tay xoa tóc cô.
Quận Hy Ca ôm chặt anh, truyền hơi ấm cho anh. Cằm gác lên hõm vai người đàn ông, cô khẽ khàng thủ thỉ: “Dụ, anh đừng đi nữa được không?”
Thanh âm của cô chất chứa một chút tham luyến, Diêm Dụ mỉm cười hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ au, cười cười nói: “Hứa với em, anh không đi nữa.”
“Thật không?” Quận Hy Ca không chắc chắn hỏi lại.
Diêm Dụ gật đầu chắc nịch: “Thật, anh không lừa em đâu.”
“Anh có lừa em.”
Diêm Dụ không biết trả lời ra sao, anh thẳng thắn, dứt khoát cuồng dã chặn đứng những lời mà cô muốn nói. Mυ'ŧ mát hai cánh môi mềm, hai người dây dưa không dứt, chậm rãi đốt lên tư vị tình yêu, khỏa lấp nỗi niềm sau bao tháng ngày xa cách.
Quận Hy Ca đột nhiên bị anh bế thốc lên rồi đặt xuống dưới, sau đó, anh nửa ngồi nửa quỳ vén ống quần cô lên xem xét. Cổ chân của cô bị anh nắm trọn, thậm chí còn thừa ra một khoảng cách.
Vẻ mặt anh lập tức hiện lên sự không hài lòng, ngước nhìn cô bằng một ánh mắt u tối: “Hy Ca, sao em lại gầy đi thế này? Trước khi anh đi còn nắm vừa cổ chân em, bây giờ lại dư thừa tận nửa lóng tay.”
Bất chợt khựng lại, Diêm Dụ nghiêm túc tiếp lời: “Không được, hôm nào anh sẽ bồi bổ cho em.”
“Bồi bổ thế nào?”
“Em muốn bồi bổ thế nào thì bồi bổ thế ấy.”
Dứt lời, anh buông tay ra, trên cổ chân cô liền xuất hiện một chiếc lắc chân bằng bạc sáng ngời. Sợi dây nhỏ nhắn bao quanh cổ chân mảnh khảnh, nổi bật trên làn da trắng ngần không tì vết.
Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tặng em đó!”
Vốn muốn tặng kèm cả bánh phô mai nữa, thế nhưng giữa đường chạy trốn anh đã đánh rơi mất rồi. Thâm tâm có phần tiếc nuối, bởi lẽ chỉ tặng duy nhất chiếc lắc chân này thôi, anh vẫn cảm thấy không được trọn vẹn. Có điều, chẳng phải anh mới chính là món quà ý nghĩa nhất đối với cô sao?
Cảm động trước tấm lòng của anh, Quận Hy Ca thích thú nhìn không dời mắt. Mỗi khi cô chuyển động, nó lại phát ra tiếng kêu leng keng nghe thật êm tai.
Nhìn cô có thể vui vui vẻ vẻ tự đi lại được, Diêm Dụ cũng mừng biết bao. Anh bế cô đặt lên giường, hai tay anh như cái vòng cung không một kẽ hở dồn ép cô vào một chỗ, cúi mặt cùng cô âu yếm.
Mắt đối mắt ở cự ly gần, Quận Hy Ca không chỉ mặt mày không đỏ mà còn chủ động luồn tay vào tóc anh. Thấy tóc anh đã dài, cô liền nhăn nhó tỏ vẻ không vui: “Anh cần cắt tóc rồi, nhìn thật giống giang hồ chợ búa.”
“Vậy anh lúc này đẹp trai hơn, hay là trước kia đẹp trai hơn?”
Diêm Dụ nhếch lên nụ cười cưng chiều, vén mái tóc lòa xòa che mắt cô ra.
Đổi lại câu hỏi của anh, Quận Hy Ca chỉ lãnh đạm đáp: “Lúc nào cũng không đẹp trai.”
“Không đẹp trai ư?” Diêm Dụ nheo mắt lại đầy gian tà, bàn tay mò vào trong áo cô. Thời điểm tiếp xúc với làn da mềm mại mẫn cảm như bông gòn, ngón tay anh tức thì run lên bần bật. Người đàn ông hắng giọng lấy lại phong độ, anh áp sát xuống, gặm nhấm tai cô mà thổ lộ: “Em thử đoán xem, anh ở trên giường có đẹp trai không?”
“Anh… lưu manh!”
Quận Hy Ca cắn môi chống lên ngực anh, nào biết hành động của mình là đang tiếp thêm động lực cho loài sói làm chuyện ác.
Lần này, Diêm Dụ quyết không bỏ qua cho cô. Anh nhanh nhẹn cởi cúc áo ra, đoạn vứt huỵch sang một bên.
Cơ thể rắn chắc hiện lên giữa ánh đèn vàng, Quận Hy Ca mở mắt trừng trừng, cô sờ tay lên vết xước ở bụng anh, tiếp theo, dừng lại ở vết bớt trên ngực mân mê.
Người đàn ông nhịn xuống du͙© vọиɠ đang bốc lên cao, bắt lấy cổ tay cô kéo lêи đỉиɦ đầu, cười tà tứ.
Anh hỏi một câu không rõ ý vị: “Bảo bối, em sẵn sàng chưa?”
Nếu cô nói không, vậy anh chắc chắn sẽ rút lui. Anh không muốn làm tội đồ chỉ vì một phút nóng lòng. Anh luôn tôn trọng ý kiến của cô.
Quận Hy Ca nghe vậy, cô gật đầu, lại lắc đầu. Bây giờ, cô vừa muốn gần gũi với anh, vừa muốn cho anh biết mùi vị khước từ.
Khuôn mặt sắc nét tinh xảo thoáng qua sự quẫn bách, Diêm Dụ buồn cười, đồ ngốc này muốn hay không còn không biết sao?
Đôi mắt sâu thẳm của anh đầy tia ý cười, Quận Hy Ca bị nhìn đến nỗi gò má đỏ bừng như muốn bốc cháy. Cô im lặng, một phút sau chỉ nghe anh bỗng cất giọng dịu dàng: “Em có yêu anh không?”
“Yêu.”
Quận Hy Ca đáp không có một chút do dự. Đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, cô không cần phải nghĩ nữa.
Lời vừa ra, Diêm Dụ liền dùng động tác của mình chứng minh cho cô hiểu rõ. Anh vén áo ngủ của cô lên cao, đặt một nụ hôn lên giữa vùng bụng trơn láng, khàn giọng nói: “Yêu, vậy thì làm thôi.”
Nói xong, đôi môi mang theo ẩm ướt kia còn càn rỡ một lượt lên ngực, lên cổ người con gái. Quận Hy Ca thở hổn hển, xúc cảm tê buồn lạ lẫm khiến cô vô thức co người lại thành một cục.
Diêm Dụ duỗi tay cô ra, giúp cô từ từ thích nghi.
Chỉ chưa đầy mấy giây sau, Quận Hy Ca đã mơ màng bị anh dẫn dắt. Trước ngực nhồn nhột, Diêm Dụ đang dùng bàn tay phải lành lặn của mình mà ung dung động chạm…
“Ưm… Diêm Dụ!”
Quận Hy Ca động tình vô cùng đẹp đẽ, không có chút lỗ mãng nào. Cô nhìn anh với vẻ ấm ức, hai mắt ầng ậng ánh nước.
“Ngoan, anh sẽ không làm em đau…”
Diêm Dụ mềm nhũn trước sự cầu xin này, chỉ là anh đã không thể dừng lại được nữa. Lần ở suối nước nóng là bất đắc dĩ, anh cũng rất khổ sổ. Cho nên cả nợ lẫn lãi, anh sẽ tính chung một lần.
Đuôi mắt hẹp dài cụp xuống say sưa ngắm nhìn từng tấc da thịt của Quận Hy Ca, anh kéo nốt những thứ vướng víu trên người cô xuống. Tầng mồ hôi rịn mỏng trên trán, anh hít sâu định thần rồi cẩn thận làm bước dạo đầu cho cô, khiến cô yêu kiều rêи ɾỉ đầu hàng.
Đầu ngón tay mang theo vết chai ở đùi trong của cô mà vuốt ve, Diêm Dụ vừa trấn an cô bằng lời nói vừa hôn lên đôi môi ngọt đến phát hờn. Mê muội trước sự xinh đẹp này, anh vẽ theo đường cong cơ thể cô, nhả ra một tiếng hừ nhẹ đê mê rồi liền đi vào…
Bị xâm nhập đột ngột, Quận Hy Ca khó chịu đến nỗi nhíu mày. Cô cào lên lưng anh, để lại vô số vết xước đỏ rực.
“Hy Ca, nhìn anh, đừng căng thẳng!”
Diêm Dụ sắp bị sự ướŧ áŧ, mềm mịn của cô làm cho đổ mồ hôi hột, anh hôn hôn mυ'ŧ mυ'ŧ lên xương quai xanh timh mỹ, phân tán lực chú ý của cô.
“Đồ khốn! Không muốn làm nữa… em đau!”
Quận Hy Ca nắm chặt ga giường ủy khuất nức nở, cô không nghĩ lần đầu sẽ đau đến thế. Hơn nữa, chân cô chỉ vừa mới khỏi, nếu hoạt động quá lâu thì nhất định sẽ bị tê và mỏi.
Biết rõ điều này nên Diêm Dụ không dám luận động quá mạnh. Anh tinh tế kê một chiếc gối dưới mông cô, gác chân cô lên vai mình. Một đường đi vào không hề dễ dàng, đến khi phá vỡ tấm màng đại diện cho sự trinh tiết, anh mới an tâm thở phào.
Đỉnh hông lên cao, Diêm Dụ siết cô vào lòng mà lặp đi lặp lại: “Hy Ca, em là của anh…”
Hai người cứ nhấp nhô trên giường đến khi trời đã tối hẳn, bóng trăng chiếu rọi khung cảnh sít sao, khăng khít nồng đậm tình ý.
Mỗi người cố gắng một chút, kɧoáı ©ảʍ tích lũy bùng nổ như đợt sóng triều đến độ đỉnh điểm làm cho người ta không nỡ dứt ra.