Khi mặt trời đỏ rực khuất dạng sau những tán cây rậm rạp, xuyên qua cửa kính trong suốt, ánh hoàng hôn như tấm lụa mỏng thanh thoát của người con gái, nhẹ nhàng trải lên hai thân ảnh quấn quýt trên giường.
Đồng hồ trên tường tích tắc vài tiếng êm tai, Quận Hy Ca là bị hôn tỉnh. Bấy giờ, ý thức còn chưa kịp lấy lại, cho nên, cô chỉ mơ hồ cảm thấy nghẹt thở, khóe môi ẩm ướt và ấm nóng, toàn bộ hô hấp dường như đang bị ai đó điên cuồng mà nuốt lấy. Vội vã nâng mắt lên nhìn, ngay lập tức, đập vào mắt cô là gương mặt đàn ông với những nét cương nghị, hà khắc. Không còn sự lưu manh như mọi khi vẫn thường biểu lộ, cũng không còn sự dịu dàng hay ánh mắt đượm tình khi nhìn cô, giây phút này, ở Diêm Dụ toát lên khí chất rất đỗi trưởng thành.
Trong lòng vô thức thốt lên, tại sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ?
Ngơ ngẩn đôi chút, rốt cuộc Quận Hy Ca cũng giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra là phải phản kháng.
“Ưm…” Cô trợn mắt, mỗi lần muốn mở miệng hỏi thì lại bị chiếc lưỡi của anh chặn lại.
Bất lực, cô vùng vẫy muốn thoát ra, thế nhưng người đàn ông nào đó không nghe, cư nhiên cưỡng đoạt cánh môi cô. Không biết qua bao lâu, Diêm Dụ mới chịu dừng lại, tha cho cô. Cả hai đồng thời thở hổn hển, Quận Hy Ca đưa ánh mắt mơ màng nhìn anh, hờn dỗi cắn vào tay anh một cái.
Diêm Dụ bị đau mà còn thấy thích, anh vui vẻ xoa xoa tay, khí chất lưu manh chính thức khôi phục. Đôi đồng tử đen láy tỏa ra tia sáng lấp lánh, anh ôm lấy mặt cô, giọng điệu không che giấu được háo hức: “Hy Ca!”
“Ừ.” Quận Hy Ca hờ hững đáp lời.
Cô thường xuyên lạnh nhạt như vậy, Diêm Dụ cũng không nghĩ nhiều. Anh nói thẳng ra suy nghĩ của mình: “Anh muốn đi xem phim.”
“TV ở ngoài kia, anh có thể xem tùy lúc.”
“…” Vẻ mặt Diêm Dụ bất đắc dĩ, thầm trách cô không hiểu phong tình, anh kiên nhẫn giải thích: “Là xem phim ở rạp chiếu phim, không phải là ở đây.”
Quận Hy Ca dùng tay đẩy anh ra, cô lười biếng nằm bò trên giường, hoàn toàn không muốn động đậy. Sau một phen vận động mạnh lúc xế trưa, cô đã mệt lả cả ra, thể lực cũng hao hụt. Đã không được lợi gì thì thôi, còn phải bỏ thời gian giúp Diêm Dụ giải quyết nữa chứ. Cô thấy bản thân quá mức thiệt thòi. Nhưng biết làm sao được, lửa là do cô châm.
Dựa vào bản tính trời sinh quyết đoán, không giống như những cô gái khác, Quận Hy Ca không hề ngại ngùng trong việc quan hệ thể xác, lại càng không nuối tiếc khi phải trao thân mình cho anh. Tất thảy đều là do cô chủ động, là do cô muốn, từ đầu chí cuối, anh không ép buộc cô, thậm chí còn từ chối… Thử hỏi có kẻ nào đã vác súng ra trận mà còn ngậm ngùi thu về hay không? Không có, chỉ có tên ngốc Diêm Dụ đó thôi.
Hễ nhớ lại là Quận Hy Ca lại thấy tức, bây giờ cô chỉ muốn làm lơ anh!
Diêm Dụ ngược lại không bỏ cuộc, anh híp đôi mắt tinh ranh lại, cười thầm. Mềm mỏng không được thì anh dùng cách khác. Nhân lúc cô không phòng bị, anh như con báo to khỏe bất chợt vồ tới, cánh tay rắn rỏi thoắt một cái giữ chặt hông cô, hai gối quỳ xuống làm điểm tựa, nhanh chóng ôm cô đứng dậy.
Rời giường, hướng thẳng về phía phòng tắm.
“Buông em ra, đã bảo là không đi mà! Á… Diêm Dụ!”
Quận Hy Ca hét toáng lên, sắc mặt lạnh lùng đã có chút đỏ, cô liên tục dồn sức đấm vào vai anh, nhưng vô dụng.
Diêm Dụ nhấp nhấp môi, một tia nguy hiểm lóe lên nơi đáy mắt. Anh dừng bước chân, không nói hai lời liền há miệng cắn vào khuôn ngực của cô, còn ác ý day day nhẹ. Cách một lớp áo mỏng, anh vẫn có thể cảm nhận được sự đầy đặn, mềm mại này. Thật khiến anh mê mẩn! Cố đè xuống phản ứng của thân thể, anh ngửa cổ, nghiêm nghị nói: “Nghe lời.”
“Anh… anh…”
Lắp bắp nửa ngày không nên lời, Quận Hy Ca triệt để câm lặng. Bởi vì cả kinh trước hành động lỗ mãng của anh, cô chỉ có thể quẫn bách mà cắn môi dưới. Hình như… cô vừa mới phát hiện một mặt khác của anh, rõ ràng là hung dữ hơn mọi khi rất nhiều.
“Bảo bối, nếu lần sau em còn không nghe lời, anh sẽ lại làm như lúc nãy. Có muốn không nào, hửm?”
Diêm Dụ dùng ngữ khí trầm khàn nói với cô, anh nở nụ cười hiền từ, tuy nhiên từng câu từng chữ lại sặc mùi uy hϊếp.
Quận Hy Ca quả thực là bị dọa sợ, ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, nào còn dám phá phách nữa chứ. Cẩn thận ngẫm lại một lượt, người đàn ông này không chỉ vô sỉ, tự luyến mà dường như còn có một chút xảo quyệt, âm trầm, giấu rất kĩ. Không biết cô có cảm nhận sai không, nhưng ánh mắt vừa rồi của anh mang theo cứng rắn cùng áp bức, nó khiến cô không tự chủ được chùn bước.
Một suy nghĩ đáng sợ chợt nảy lên trong đầu, có khi nào những biểu hiện trước đó của anh đều chỉ là giả? Chờ cô vào tròng rồi, anh mới lộ ra mặt thật của lão cáo già lưu manh, sau đó ngày ngày thỏa sức khi dễ cô, ức hϊếp cô? Mà anh đối với cô sở dĩ chỉ là hứng thú nhất thời, cũng chẳng có cái gì gọi là tình yêu bất diệt…
Nghĩ đến đây, một cỗ máu nóng không báo trước liền xộc thẳng lên não. Quận Hy Ca không khống chế được hành động của mình, ra tay tàn nhẫn. Diêm Dụ bị cô đẩy, hai người ngã xuống đất, “rầm” một tiếng nặng nề.
“Hy Ca…”
Diêm Dụ nhăn nhó kêu lên, thâm tâm cảm thấy khó hiểu. Cô lại làm sao vậy? Không phải vì lời nói ban nãy của anh mà giận chứ?!
Quả nhiên, Quận Hy Ca từ trên người anh đã ngóc đầu dậy lúc nào, cô mạnh mẽ túm lấy cổ áo anh, trong mắt ánh lên sự quyết liệt, không chờ được mà vặn hỏi: “Khai thật đi, có phải anh đang lừa dối em không?!”
Trong đầu Diêm Dụ hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng. Anh lừa cô cái gì?
Cười khổ, anh ngơ ngác cất giọng: “Không phải trước đó chúng ta vẫn tốt sao? Em lại suy nghĩ linh tinh gì rồi?”
Lông mày xinh đẹp phút chốc nhíu lại, Quận Hy Ca chậm rãi lên tiếng: “Anh tiếp cận em.”
“Anh thừa nhận, đúng là anh có tiếp cận em.”
Quận Hy Ca giận dữ, “Diêm Dụ, nhất định là anh đang nghĩ sau này sẽ khi dễ em phải không?! Anh không yêu em?”
Lời vừa ra, Quận Hy Ca bỗng nhiên bị anh lật ngửa xuống sàn. Người đàn ông chống tay áp sát cô, toàn thân tỏa ra hơi nóng. Qua một lát, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Có trời đất chứng giám, anh thực sự, thực sự yêu em, tại sao em vẫn không chịu tin? Còn về khi dễ… anh khi dễ em lúc nào chứ?”
Không khí bị bao trùm bởi sự ngột ngạt, Quận Hy Ca nhìn sâu vào mắt anh, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Hàng mi cong vυ't cụp xuống, cô nhỏ giọng: “Xin lỗi, nhưng em là người đa nghi.”
Cô đa nghi, cô nhỏ mọn, cô… xấu xa như vậy đấy! Nửa năm không thể đi lại cộng với những biến cố không ngừng ập tới đã dưỡng nên tính cách này của cô.
Quận Hy Ca cười tự giễu, bản thân tồi tệ thì lấy đâu ra tư cách đòi hỏi người khác phải tốt với mình? Điểm yếu của con người chính là mơ mộng hão huyền, có lẽ đã đến lúc cô nên tỉnh ngộ.
Mi tâm Diêm Dụ cau chặt, trong mắt tràn ngập đau lòng. Anh hôn lên trán cô, cổ họng đắng ngắt: “Em không có lỗi, lỗi là ở anh…”
Vì anh suy nghĩ không thấu đáo nên không thể đem lại cảm giác an toàn cho cô. Quận Hy Ca nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu. Càng nghĩ anh lại càng tự trách mình nhiều hơn.
Diêm Dụ rất thương cô gái này, ấm ức phần đời còn lại, anh hận không thể xòe ra đôi cánh, một mình chắn hết giúp cô. Nhưng anh không phải thần tiên, có những việc anh vĩnh viễn không làm được…
Quận Hy Ca lặng lẽ nghe anh tiếp, thâm tâm như có tảng đá nặng trịch chèn ép: “Hy Ca, xin em… xin em hãy cho anh một cơ hội, hãy tin tưởng anh dù chỉ một lần, được không? Thời gian có thể minh chứng tình yêu của anh, em tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận.”