Tác Giả Bị Thần Kinh

Chương 3: Nhưng mà đáng yêu lắm

Trong căn phòng mờ tối, thiếu niên xinh đẹp bị người đàn ông cao lớn áp sát vào thành ghế. Chẳng còn chỗ trốn, cậu vừa run rẩy sợ hãi, vừa ấm ức cất giọng:

- Đừng, đừng mà, tôi chưa sẵn sàng cho việc này.

- Cơ hội cuối cùng.

Bàn tay nóng nảy thiếu kiên nhẫn ôm trọn gáy cậu đẩy về phía trước.

Bờ môi căng mọng ửng hồng cự nự chống chế.

- Là anh ép tôi, hức, hức, tôi không hề muốn.

Người đàn ông đối diện mặt mày vô cảm, lạnh nhạt đáp:

- Phải, là tôi ép cậu.

Như chỉ đợi có vậy, thiếu niên vội vàng ngậm lấy ống hút cắm sẵn trong ly trà sữa, hút một hơi dài rõ kêu khiến hai má căng phồng y hệt sóc nhỏ, rồi trưng ra bản mặt phê lòi hết cứu.

Henry đã sớm quen với cảnh này rồi, mỗi lần một kịch bản, đa dạng thể loại, anh chẳng ngần ngại nhập vai cùng cậu.

Quy định của nhà này là hàng tuần chỉ được uống một cốc trà sữa, trừ phi có dịp đặc biệt.

Ban đầu Dai giãy đành đạch phản đối, mãi tới khi Henry cam chịu phối hợp diễn trò cậu mới miễn cưỡng ra vẻ "đây thiệt thòi lắm nhé" mà đồng ý.

Từ ngại ngùng khó vào vai, anh diễn mãi cũng thành quen, thỉnh thoảng còn tự ý phát huy đẩy tình huống lên cao trào. Có qua có lại, hai người cùng góp sức, không thể mặc mình cậu tận hưởng thú vui dở hơi này được.

Dai biết Henry quan tâm cậu hơn bất cứ ai nên chẳng hề trách anh keo kiệt. Bởi vì chứng khó dung nạp sữa, cộng thêm lời khuyên của bác sĩ về việc hạn chế thực phẩm nhiều đường, anh chồng đảm đang săn sóc cậu đến từng chân tơ kẽ tóc hẳn nhiên sẽ kỹ tính trong chuyện ăn uống hàng ngày.

Thật ra Dai cực kỳ thích "bị chồng quản". Việc anh thoải mái thể hiện sự nghiêm khắc đầy nam tính, ra dáng chủ gia đình còn mang tới cho cậu cảm giác an toàn và vững chãi có thể nương tựa.

Như kiểu "Em chỉ cần ăn rồi phá, cả thế giới cứ để anh lo" í.

- Từ từ thôi. - Henry nhẹ giọng nhắc.

"Rột rột rột"

Đáp trả anh là tiếng hút hết công suất của máy diệt trân châu.

Đồ ngủ hôm nay phỏng theo tạo hình của sóc chuột, loài có má phính, sọc lưng và đuôi xù xinh xắn.

Dòm cặp má bánh bao kia, Henry thấy cậu sắp tích trữ đủ lương thực cho mùa đông năm sau rồi đấy. Muốn chọt ghê gớm.

- Hôm nay em rửa bát nha, không phản đối tức là đồng ý.

Dai trợn tròn mắt.

- Ư, ư, ư.

Xem ai bắt nạt người bận chiến đấu oanh liệt với trân châu kìa.

- Thôi thôi, từ từ nuốt, đừng vội, cát mèo cũng dành phần em luôn.

Dai tức xì khói, vỗ bôm bốp vào lưng kẻ đang cười khoái chí.

"Người ta đang ăn đó!"

~ ~ ~

Henry: Đáng yêu quá. Phải tranh thủ bắt nạt.

Dai: Anh đợi đó!