Hệ thống [ mộng xuân ở tàu điện ngầm vô thức cao trao , trói định với hệ thống dâʍ đãиɠ]
Buổi tối 9h, trên tàu điện ngầm không còn quá nhiều người, chỉ có một hai người đang ngồi cúi đầu chơi điện thoại. Ở vị trí ngồi xa nhất có một thiếu niên mặc chiếu áo hoodie trắng, cậu nhắm 2 mắt, lông mi run rẩy,cánh môi đỏ bừng hơi khép mở, trên mặt phiếm hồng . Nửa người trên của cậu hơi ngả sang 1 bên như là ngủ rồi.
Nhưng không ai biết Diệp Lan Tinh đang mơ một giấc mơ kiểu diễm ( là mộng xuân đó!!!!!). Trong mộng, cậu bị nam nhân lột sạch quần áo, hai chân trắng nõn bị tách ra bàn tay to không ngừng dâʍ ɭσạи hoa huyệt, đôi tay kia đặc biệt có kỹ xảo. ngón tay ở kiều nộn âm đế không ngường xoa nắn tốc độ ngày một tăng.
“ A…A.. không cần sờ…” Diệp Lan Tinh nhỏ giọng nức nở, âm thanh mềm mại mang theo chút đam đãng, cậu không biết chính mình đang nằm mơ, chỉ biết chính mình đang bị đùa bỡn. Hai chân cậu kép lại vô thức cọ xát, qυầи ɭóŧ rất nhanh đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt bị kẹp ở môi âʍ ɦộ đang phát tao.
Mộng xuân vẫn còn tiếp tục, nam nhân không thấy rõ mặt động tác ở tay ngày càng dùng sức, chẳng những dâʍ ɭσạи âm đế đến sưng đỏ mà còn nắm lên hai mảnh môi âʍ ɦộ, giống như khép mở vỏ trai một chút lại một chút xâm nhập. Môi âʍ ɦộ đầy đặn bị khích thích đến sưng đỏ.
Diệp Lan Tinh không chịu đựng được, khóc lóc thấp thấp xin tha:” Không cần …ô…ô..Aa..không được”
Phía bên trong quần của cậu đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, theo hai chân cọ sát càng thêm khích thích âm đế, đè ép tao huyệt khích thích huyệt khẩu không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Kɧoáı ©ảʍ chồng chất không ngừng, vừa đau vừa sướиɠ làm Diệp Lan Tinh không nhịn được kẹp chặt hai chân tùy ý tự an ủi. Thằng đến khi dòng điện chạy qua người cậu, bụng nhỏ căng thẳng huyệt da^ʍ phun ra một cỗ nhiệt liễn cứ như vậy vô thức cao trào.
Diệp Lan Tinh bị khích thích khiến cho tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương đối diện thấy mơ hồ hình bóng của mình, khóe mắt ửng hồng còn vương nước mắt, như là mới bị ai khi dễ một cách tàn nhẫn, trên mặt còn mang theo dư vị của hoan ái. Càng khó mở miệng chính là chỗ đó của cậu ướt đẫm một mảng thấm ra ngoài quần, đính nhớp khó chịu, phảng phát trong không khí đều nhiễm nhàn nhạt tao vị đến từ tao huyệt của cậu.
Tại sao lại như vậy……Diệp Lan Tinh cảm thấy thẹn mà cắn môi, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Cậu từ khi sinh ra đã là người song tính, tuy rằng từ nhỏ đã rất để ý tại sao mình và các nam sinh khác không giống nhau, nhưng cha mẹ đem cậu bảo vệ đến thật tốt, dần dần cậu cũng không để ý đến nó nữa. Nhưng từ khi cậu mưới mấy tuổi bắt đầu dọn ra ở riêng để tiện cho việc đi học thì sự tình kì quái liền bắt đầy sảy ra.