Nếu cô thực sự tiểu ra, Gia Di thực sự sẽ chết ở đây, cô ấy vùng vẫy: "Làm ơn, cho em đi vệ sinh..."
Thấy cô ủy khuất sắp khóc, Bùi Gia Lạc ngừng điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, cắn môi cô hai lần, rút
côn ŧᏂịŧ của anh ra.
Gia Di chưa kịp ngồi dậy với đôi chân run rẩy, Bùi Gia Lạc đã ôm cô lần nữa và nói: "Anh ôm em đi."
Trong phòng vệ sinh, anh không buông cô ra, anh ôm cô như dỗ trẻ con đi tiểu, bắt cô đi tiểu về phía bồn cầu, nhưng nướ© ŧıểυ không chảy ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng tích tụ trong cơ thể lao ra trước.
Cô không biết Bùi Gia Lạc đã xuất bao nhiêu lần vào cơ thể cô, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn nhiều hơn cả dì cả, khiến cô run lên.
Cô càng muốn tiểu lại càng không tiểu được, cô yếu ớt đẩy tay anh ra: “Anh như vậy, em không thể đi tiểu được...”
Cô nghĩ rằng Bùi Gia Lạc sẽ để cô xuống ngay bây giờ, nhưng anh lại hạ thấp cô xuống một chút, đẩy hông cắm vào âʍ đa͙σ của cô một lần nữa.
Gia Di thực sự sắp phát điên rồi, cô tức giận nói: "Bùi Gia Lạc!"
Anh khàn giọng cười nói: "Không tới nhà vệ sinh thì em nói muốn đi tiểu, nhưng tới nhà vệ sinh lại không đi tiểu được, em như này không phải thiếu làm sao?"
Cô sắp bị sự ngụy biện của anh chọc giận, nhưng rất nhanh, sự bất thường trong cơ thể khiến cô tập trung trở lại.
Côи ŧɧịt̠ cực dài đυ. mạnh vào điểm nhạy cảm của cô, đâm vào bàng quang hết lần này đến lần khác.
Một mặt là bản năng sinh lý, một mặt là tủi hổ, cô khóc rêи ɾỉ, gắt gao kẹp chặt niệu đạo, nhưng niệu đạo đóng chặt lại vẫn bị kẻ địch làm thất thủ, nướ© ŧıểυ gần như là phun ra tung tóe.
Đi tiểu gần một phút, thậm chí còn làm ướt chỗ giao nhau của hai người, cô thở hổn hển, lửa giận trong lòng hóa thành bọt biển, vô lực không nói lời nào.
Bùi Gia La vẫn đang mυ'ŧ vành tai của cô, cười hỏi cô: "Có sướиɠ không?"
"...Anh đúng là một con thú." Cô thì thầm.
Anh không quan tâm đến lời trách mắng của cô, đặt cô cạnh bồn rửa và nói: "Ngoan."
Gia Di thậm chí không thể đứng vững, vì vậy cô chỉ có thể chống lên bồn rửa, anh lại đâm vào từ phía sau cô, và nắm lấy ngực và eo của cô từ phía sau để bắt cô nhìn vào gương.
Trong gương, cô đẫm mồ hôi, đầu tóc rối bù, cánh tay gầy guộc đang chống đỡ mặt bàn bằng đá cẩm thạch đen, mà khuôn mặt người đàn ông vẫn gọn gàng sạch sẽ như cũ, quần áo trên người anh thậm chí còn không cởi cúc, nhưng đôi mắt anh đỏ bừng vì ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Ngón tay anh nhào nặn ngực cô, đầu ngón tay mân mê vào khiến cô run lên.
Anh nhìn hai người trong gương và nói: "Nhìn đi, Gia Di, chúng ta vẫn rất giống nhau."
Khuôn mặt giống nhau, đôi tai giống nhau, lông mi dài giống nhau, thoạt nhìn không giống nhau, nhưng càng nhìn lại càng có thể tìm ra điểm tương đồng giữa họ.
Nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn vùi trong cơ thể cô, cô không nỡ nhìn, quay đầu đi chỗ khác.
Anh hôn lên vai và cổ cô, nói: “Gia Di, anh và em là trời định…”
"Cút mẹ anh đi."
Cô rất nhẹ nhàng cũng rất xấu xa nhục mạ anh.
Bùi Gia Lạc lạnh lùng cười nói: "Mẹ anh không phải là mẹ em sao? Chúng ta cùng một lỗ sinh ra, lỗ của em cũng là cho anh cắm."
Anh đứng thẳng dậy, lại bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể cô, giống như một cái chuồng chó, anh muốn l*и cô tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, cơ thể cô tràn ngập mùi của anh.
Cô nắm chặt thành bồn, ngón tay nắm chặt, nước mắt chảy dài trên mặt, không ngừng thở dốc.