Cô nghĩ ra đủ loại lý do cho thái độ nghiêm túc của anh, tồi tệ nhất là Bùi Gia Lạc sẽ để cô thu dọn hành lý và rời đi hôm nay.
Bùi Gia Lạc trong l*иg ngực lửa giận dâng trào, nhưng hắn lại đè nén xuống, chỉ vào bàn làm việc nói: "Đi làm xong bài tập."
Không ngờ sau khi tính toán thật lâu, anh lại ủ rũ nói ra một lời như vậy, Gia Di sửng sốt, nhất thời không hiểu anh đang nghĩ gì, chẳng lẽ điểm số của cô đã làm anh xấu hổ nên mới tức giận như vậy?
Vào cuối học kỳ trước, nhờ "nỗ lực" của Gia Di, cô đã xuất sắc từ cuối lớp vươn lên thứ tư đếm từ cuối.
Khi đó, cha mẹ cô vẫn chưa qua đời, khi nghe về điểm số của cô, họ chỉ mỉm cười, không quan tâm chút nào.
Cô từ lâu đã trở thành một kẻ vô dụng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Về phần Bùi Gia Lạc, cô và anh mặc dù là anh em, nhưng còn xa lạ hơn cả người xa lạ.
Trước khi cha mẹ qua đời, anh rất ít về nhà, hình như còn có chỗ ở khác bên ngoài, Gia Di cũng không biết cụ thể, tóm lại một tháng chỉ gặp anh vài lần.
Không phải cô không theo kịp tiến độ học tập, mà là cô đã bỏ cuộc chỉ sau một đêm, mọi thứ mà cô đã dày công vun đắp trong quá khứ đều cạn kiệt sau đêm đó.
Đó là khi cô mới đến Bùi gia chưa đầy một năm, cô bị mất ngủ cả đêm không ngủ được, bên ngoài có chút âm thanh. Cô không nhịn được trằn trọc trở mình, để tiêu hao năng lượng, cô đi quanh biệt thự vài vòng, cuối cùng, khi cô đang trở về phòng, cô nghe thấy giọng nói phát ra từ phòng của bố mẹ mình.
Mẹ nói: "Nó là con gái, lớn lên ở bên ngoài hơn mười năm, nó không thương chúng ta, khuỷu tay hướng ra ngoài."
Cha nói: "Tôi nghĩ nó khá thông minh..."
“Thông minh có ích lợi gì?” Giọng mẹ càng thêm sắc bén, “Nếu không phải năm đó sinh ra nó, sao tôi lại mất nhiều như vậy?”
Cha thở dài, "Đừng nhắc đến quá khứ."
"Chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm!" Mẹ tức giận trách cứ cha, nói thẳng: "Tóm lại, giao hết thảy trong nhà này cho Gia Lạc, về sau con gái gả chồng như bát nước đổ đi, nó đối với chúng ta cũng không có cảm tình gì, không bằng đem nó về.”
Cha không phản bác, trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nói sau đi."
“Đưa nó về thì tốt hơn.” Bảy chữ này giống như một cái tát thật lớn vào mặt cô, nóng bỏng, giáng mạnh vào trái tim cô, nhiệt tình cô mang từ phia Nam lên phía Bắc đểu bị chà đạp.
Về đến phòng, cô giơ tay tự tát mình mấy chục cái, miệng đầy máu, vừa khóc vừa cười.
Khóc rằng mình chỉ có một mình không người thân nương tựa, tự cười mình như một con ngốc, một con ngốc ngu ngốc nhất trên đời, cô sẽ không bao giờ thay đổi bản thân để lấy lòng người khác.
Ở nhà bố mẹ nuôi, họ bắt nạt cô, cô giúp họ giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, ở nhà bố mẹ đẻ, cô làm việc cật lực, sợ làm chuyện khiến người khác chê cười nên nghiến răng nghiến lợi học lễ nghi, học đàn, học trà đạo, học cắm hoa, cô như con quay, thu xếp hết thời gian, chỉ để bù đắp công ơn giáo dục mà họ nợ cô hơn mười năm qua, chỉ để cha mẹ tươi cười khi người khác nhắc đến cô, chỉ để bù đắp, khi mọi người nói về người anh trai 22 tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ của cô cũng nghĩ một chút về người em gái thông minh này.
Nhưng chẳng ích gì, chẳng ích gì cả.
Họ thậm chí không muốn thừa nhận sự tồn tại của cô chút nào.
Cô không phải là người một nhà với họ.
Cô đã cố gắng hết sức, nhưng cô không biết phải làm gì khác để cải thiện tình hình, vì vậy cô bắt đầu cảm thấy rằng nguyên nhân sâu xa không phải là bây giờ cô là người như thế nào, mà vì cô là một gánh nặng từ khi sinh ra, một người thừa thãi.
Mệt quá, mệt quá.
Cô tự nói với mình: "Gia Di, mày đúng là đồ khốn nạn, mày không xứng sống trên đời này."
Nếu không có một giọng nói khác, có lẽ đêm đó cô đã rạch cổ tay mình bằng một con dao.
Trong lòng lại là một thanh âm khác, khiến cô vứt bỏ dao, nói với cô: "Gia Di, đừng khóc, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu, cậu còn có mình."
Cô dùng ngón tay nhếch khóe miệng, nhìn mình trong gương rồi lại nói: "Đừng sợ, còn có mình."
Nếu không có ai trên thế giới yêu cô, thì cô sẽ yêu chính mình.
Cô bảo vệ Gia Di yếu đuối và bất tài, và từ giờ trở đi, Gia Di sẽ không khóc thầm vào lúc nửa đêm