Viễn Thiếu, Mời Anh Tránh Ra!

Chương 3: Giải Quyết

Chiếc xe đỗ trước một căn nhà nhỏ, nơi này vắng người, ít người qua lại. Vân Hạ bước xuống xe, vẫn không quên cuối đầu cảm ơn hắn

" Rất cảm ơn anh đã đưa tôi về "

Viễn Tước ngước mắt nhìn cậu

" Không có gì, em mau vào nhà, chú ý an toàn "

Vân Hạ ngây người, nhìn hắn không chớp mắt

" Được, vậy anh mau về đi "

Viễn Tước không nói gì, trực tiếp lên xe, khởi động máy chuẩn bị chạy thì có tiếng nói ngăn lại

" Khoan đã "

Hắn quay người nhìn Vân Hạ, biểu thị ý chờ cậu nói

" Tôi...tôi cảm ơn anh hôm nay đã cứu mạng tôi...tôi đang mang nợ anh...anh có muốn tôi làm gì không ?"

Viễn Tước khẽ cười một tiếng, sau đó rút điện thoại ra bấm bấm, sau đó nói

" Đọc số điện thoại..."

Vân Hạ ngơ ngác, không hiểu ý của hắn

" Vâng ?"

" Cho tôi số điện thoại em...không phải em nói muốn trả ơn sao...nếu không có số thì làm sao gọi em trả ơn "

" À, vâng...số của tôi là 0935*********"

Sau khi lưu số, hắn khởi động xe chạy đi mất, cậu thoáng nhìn thấy được nụ cười trên môi hắn, cậu cũng bất giác nở nụ cười, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, miệng không ngừng lẩm bẩm:

" Anh ấy thật tốt "

Cậu nằm trên giường, không ngừng nghĩ về hắn...rốt cuộc khi nào mới gặp lại hắn thêm một lần nữa. Bỗng cậu ngồi bật dậy dường như đã nhớ ra điều gì đó

" Phải rồi, cái tên khốn chết tiệt Chí Lâm, dám tính kế mình, ngày mai mình sẽ tìm cậu ta tính sổ "

Nói xong, Vân Hạ nằm lại xuống giường, cả thân người hôm nay đã gặp quá chuyện khiến cơ thể chỗ nào cũng đau nhức mệt mỏi, cũng liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cậu đi thẳng một mạch vào trong lớp, tìm kiếm bóng dáng của tên khốn Chí Lâm, mắt đảo xung quanh, thấy cậu ta nằm gục trên bàn ở cuối lớp, liền tức giận đi tới, túm lấy tóc cậu ta kéo thật mạnh ra sau, chưa đợi cậu ta định hình được chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị Vân Hạ lôi ra khỏi lớp, đến khuôn viên vắng sau trường.

Chí Lâm sau khi nhìn thấy được người lôi mình đi, không khỏi hoảng sợ, miệng lấp bấp

" Vân Hạ, sao...sao...sao cậu ở đây "

Vân Hạ lấy tay đập mạnh lên vai cậu ta, nét mặt đáng sợ

" Như thế nào, tại sao tôi lại không thể ở đây "

Chí Lâm sợ sệt, ánh mắt liếc mắt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Lâm Hạ

" Không...không có, tôi chỉ là bất...bất ngờ mà thôi "

Vân Hạ cười một cái, mắt đỏ lên vì tức giận

" Chí Lâm, rốt cuộc tôi đã làm gì cậu...sao cậu có thể đem tôi bán cho bọn buôn người...cậu có biết nếu tôi không thoát được sẽ như thế nào không "

Chí Lâm không biết nói gì, chỉ có thể im lặng nghe Vân Hạ mắng mình. Vân Hạ thấy cậu vẫn không nói gì, thì lay người, tức giận càng tức giận

" Cậu nói gì đi chứ...sao lại im lặng...mau nói gì đi chứ "

Chí Lâm khóc lớn khiến cho Vân Hạ khựng người lại

" Vân Hạ, mình...mình xin lỗi...mình cũng không muốn làm như vậy với cậu, mình có nỗi khổ của mình "

Vân Hạ không thể nào hiểu nổi Chí Lâm, rõ ràng chúng ta là bạn tốt, tại vì sao cậu ta có thể vì nỗi khổ riêng của bản thân mà đem bán cậu cho bọn buôn người. Rốt cuộc cậu ta trước đến giờ có từng xem cậu là một người bạn thật sự chưa

Vân Hạ xoay người, ngước mắt nhìn lên trời không biết là nhìn gì, suy nghĩ gì, sau đó thì cất chân bước đi, vừa đi vừa nói

" Chuyện đó tôi sẽ không truy cứu...nhưng kể từ đây chúng ta sẽ không còn là bạn nữa "

Chí Lâm sau khi nghe được những lời đó của Vân Hạ, cậu ta cũng chẳng nói gì thêm, cậu ta mệt mỏi tựa vào gốc cây, trượt dài xuống, úp mặt vào đầu gối mà khóc. Cậu ta biết là cậu ta có lỗi với Vân Hạ nhưng cậu ta không có cách nào có thể khiến Vân Hạ tha thứ cho mình, khi cậu ta quyết định bán Vân Hạ để lấy tiền thì cậu ta đã chấp nhận đánh đổi tình bạn này.

Vân Hạ trở lại lớp, việc đầu tiên cậu làm, chính là xin cô chuyển chỗ ngồi cho mình, sau khi ổn định được chỗ ngồi mọi thứ vẫn là diễn ra bình thường, Cậu lấy điện thoại ra nhìn vào thời gian trên điện thoại không ngừng thở dài

" Haizzz...đã ba ngày trôi qua rồi mà hắn vẫn không gọi cho mình...thật sự không cần mình trả ơn sao "

Cậu thở dài nằm gục xuống bàn, đầu cậu chạm bàn tạo ra âm thanh khiến mọi người trong lớp đều chú ý đến

" Em Vân Hạ, em còn muốn học nữa không "

Vân Hạ nhanh chóng đứng lên trả lời thầy giáo đang nghiêm mặt nhìn mình

" Xin lỗi thầy, em thấy trong người không được khỏe...em muốn xin về sớm ạ "

Thầy giáo nhiều cậu vài cái rồi lắc đầu

" Nếu không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi "

Vân Hạ sắp xếp tập vở bỏ vào cặp, sau đó thì rời khỏi lớp. Đi trên đường cậu nhớ ra, nhà mình đã hết đồ ăn, cậu ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đây mua một ít đồ. Cậu vừa đẩy xe vừa lựa đồ

" Hưʍ...hôm nay phải mua gì đây..."

Reng reng reng

Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo, cậu mở ra xem là một số lạ, là lai gọi cho cậu, là người đó sao. Cậu nhanh chóng bắt máy

" Alo, cho hỏi là ai thế "

Cậu hồi hộp từng phút từng giây, cậu thực muốn người bên kia chính là anh ấy thì trong điện thoại liền phát ra giọng nói

" Là tôi "

Tim cậu như sắp rớt ra ngoài rồi, thế mà lại là anh ấy, cậu thực sự rất vui, đôi mắt cậu hiện lên ý cười

" Anh...Viễn Tước...anh gọi tôi có chuyện gì không ? "

" Được, bây giờ tôi rảnh...vậy được "