Bảy Năm Tây Thành

Chương 31

Cố Thanh Viễn vì những lời nói này mà cả người run lên, ngay cả chân cũng đứng không vững, hắn lảo đảo lùi về sau đυ.ng phải cạnh bàn. Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới nghe thấy giọng khàn khàn của mình vang lên. “Ta cố gắng suốt bao năm qua chỉ đổi lại hai chữ chán ghét của ngươi? Ngươi còn muốn gì ở ta nữa, ngươi cứ nói với ta, ta thay đổi là được mà…”

“Ta chỉ cầu xin ngươi buông tha cho ta!” Nhϊếp Anh vẫn nắm chặt lấy tóc của mình nức nở, “Ngay từ lần đầu tiên đến Tây Thành này đã khiến ta ngột ngạt muốn chết rồi! Ta ghét hoàng cung, ta chỉ muốn được sống tự do làm điều mình muốn ngươi lại đẩy ta vào một nơi cả nam lẫn nữ tranh giành một phu quân!”

“Trước kia ta là một quận vương, muốn có tiền có tiền, muốn quyền có quyền, ta chẳng thiếu một thứ gì cả vậy mà ngươi lại cứ nhất quyết biến ta thành một nam sủng. Ta con mẹ nó ở trong cấm cung này nhìn từng người từng người trong hậu cung của ngươi lướt qua lướt lại, hôm nay ngươi ngủ với ta ngày mai cũng sẽ ngủ với người khác, là một nam nhân, nếu đổi lại là ngươi, ngươi chịu nổi không?!”

“Những người đó ta vốn dĩ không có chạm vào, ta chưa động đến một người nào cả.” Cố Thanh Viễn thấy y hiểu lầm cố gắng giải thích, “Năm đó thái hậu vì muốn củng cố thế lực cho ta nên mới đẩy họ vào hậu cung, ta từ trước đến nay chỉ có mỗi ngươi, nếu ngươi cảm thấy chướng mắt ta lập tức đuổi chúng đi— ”

“Ngươi không cần phải làm vậy, đây cũng không lý do chính.” Nhϊếp Anh dựa lưng vào tường ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi thử ngẫm lại xem ta ở đây suốt bảy năm số lần ta với ngươi ở chung với nhau được bao nhiêu? Đối với ngươi thiên hạ vẫn là trên hết, ngươi cả ngày bận rộn chính sự, thỉnh thoảng mại ném mấy thứ đồ rẻ tiền đến để dỗ dành ta, ngươi nghĩ ta cần mấy thứ đồ đó của ngươi à?”

“Lúc ngươi cần ta thì đến không cần nữa thì đi, những thứ ta không muốn ngươi ép ta làm, những thứ ta không thích ngươi cũng bắt ta làm, ta ở trong tẩm cung này có khác gì bị giam cầm không?”

“Ta thực sự không hiểu ngoại trừ chuyện ta không cho ngươi ra khỏi cung ra ta ép ngươi chuyện gì?” Cố Thanh Viễn tức giận cố gắng bình tĩnh lại nói: “Những thứ tốt nhất ta đều muốn dành cho ngươi, ta cố gắng, bận rộn chính sự không phải vì tương lai của ta và ngươi hay sao? Để ngồi yên ổn trên ngai vàng ta phải trừ khử từng kẻ từng kẻ vướng chân, ta không cần thiên hạ, nhưng nếu không có thiên hạ này ta không có cách nào có được ngươi, biết bao nhiêu người ở ngoài kia chỉ chực chờ ta ngã xuống, nếu ta thất bại ngay cả bản thân mình ta còn không lo nổi thì sao bảo vệ ngươi đây?”

“Vậy thì ngay từ đầu tại sao ngươi lại lôi ta vào cái nơi tranh đấu này? Đừng lấy ta ra làm lý do, lúc ngươi đưa ta đến đây có từng hỏi qua ý kiến của ta không? Ta có bằng lòng không?”

Cố Thanh Viễn khàn khàn nói: “Ngày đó ở học cung là ngươi để ý đến ta trước, ta cứ nghĩ rằng ngươi cũng có tình cảm với ta…”

Nhϊếp Anh bật cười, “Ngày đó còn trẻ không khỏi làm ra những chuyện hoang đường, nếu hôm đó đi qua là một người khác ta cũng sẽ làm như vậy thôi.”

“Ngươi thật giỏi trêu đùa người khác.”

Nhϊếp Anh rất muốn đáp lại, không phải ngươi cũng như thế hay sao? Rõ ràng coi y là một người khác lại bày ra bộ dạng thâm tình này.

Trời càng ngày càng tối, căn phòng không ai thắp đèn nên cả hai dần không nhìn thấy mặt nhau, Cố Thanh Viễn cười nhẹ một tiếng, hắn mỉa mai nói: “Nhϊếp Anh, chẳng lẽ suốt bảy năm qua ngươi chưa từng cảm thấy rung động với ta... dù chỉ là một chút?”

Nhϊếp Anh mấp máy môi, trong mắt lại dâng lên một tầng hơi nước nhưng đều bị bóng đêm che phủ, y run giọng đáp: “Chưa từng.”

“Được.” Cố Thanh Viễn lại cười, nhưng nụ cười lần này lại mang theo nỗi chua xót nhiều hơn, hắn bấu chặt lấy bắp đùi để giúp bản thân tỉnh táo lại, “Vậy thì tại sao ngươi chưa từng từ chối ta, ngươi chịu thân mật với ta như vậy làm ta còn nghĩ ngươi cũng dần chấp nhận ta...”

“Ta sống ở Tây Thành không một người quen biết, trong hoàng cung này càng khó sống hơn, lúc ngươi còn sủng ái không ai dám động đến ta, nhưng sau này thì sao?” Từng lời nói khó khăn đến mức không thể thở nổi, Nhϊếp Anh siết chặt lấy ngực cố gắng nói tiếp. “Ta phải giả vờ thuận theo ngươi để cuộc sống dễ dàng hơn một chút... ta... ta sợ ngươi lắm.”

“Thì ra bao nhiêu năm qua ta khiến ngươi sợ hãi đến vậy sao? Thì ra là vì sợ nên mới giả vờ thuận theo?” Cố Thanh Viễn cười lên một tiếng gật gật đầu như đã hiểu, hắn không thể nghe tiếp được nữa, loạng choạng bám lấy khung cửa bước đi như chạy trốn, tiếng của hắn càng ngày càng bé đi. “Hóa ra là vì sợ ta, thì ra là vậy...”

Hắn vừa đi khuất Nhϊếp Anh cũng không gắng gượng nổi nữa gục xuống đất mà khóc nấc lên, nếu Cố Thanh Viễn ban nãy đủ bình tĩnh sẽ nhận ra những câu trả lời của y đầy kẽ hở, ở trường săn, dù biết rõ cấm quân sẽ đến nhanh nhưng y vẫn lo sợ hắn bị thương cái đấy sao có thể là giả vờ, tính cách của y kiên cường như vậy nếu không phải là thích sao lại cùng hắn mặc sức dây dưa.

Có lẽ y đã thích hắn từ rất lâu rồi, nhưng nỗi oán trách cùng tức giận đã che đi tất cả, nếu ngày đó không phải y vô tình nghe thấy chuyện của hắn liệu y có thể sống trọn đời vui vẻ cùng hắn hay không?

Nhưng biết với không biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao y có thể can tâm chấp nhận sự dịu dàng của hắn hoàn toàn dành cho một người khác. Y không muốn nói ra tất cả, y muốn giữa hai người để lại một chút kí ức riêng, ít ra sau này mỗi lần nhớ đến sẽ không xuất hiện thêm một ‘Lăng Tranh’ xen vào giữa hai người.

Cố Thanh Viễn bước đi như một cái xác không hồn, hắn cảm giác mình không khác gì một con chó bị người ta bỏ rơi, trái tim nhàu nát đến mức không còn nhìn rõ hình dạng.

Chẳng lẽ yêu thích một người, muốn người đó bên cạnh mình là sai sao?

Nhưng chính miệng người đó đã nói với hắn, nếu như yêu thích một thứ gì cho dù có phải dùng trăm phương ngàn cách cũng phải đoạt cho bằng được cơ mà?

Tại sao hắn cũng làm như vậy mà không thành công?

Thuần Vương nhìn thấy Cố Thanh Viễn như vậy sốt ruột không thôi, sớm muộn gì hắn cũng bị hai kẻ này bức cho điên mất! Thuần Vương chạy lại đỡ Cố Thanh Viễn, lại bắt đầu bài ca muôn thuở.

“Đại ca, gia gia, tổ tông của ta! Coi như người làm ơn làm phước thương cho kẻ bạc mệnh là ta đây một chút được không? Ta thiếu điều muốn mang nhang đến viếng hai người thôi đấy, nếu huynh thích người ta như thế thì kể rõ mọi chuyện ra đi, huynh không nói sao người ta biết huynh thích người ta như thế nào!!!”

“Nói? Ta nên nói gì?” Cố Thanh Viễn mơ hồ nhìn lên bầu trời phía xa, không hiểu sao càng nhìn lại càng mờ nhạt, “Đệ thấy ta còn chưa đủ thảm hay sao?”

Hắn cũng là con người thôi, dù cho có kiên cường đến thế nào đi nữa cũng không thể để người ta mặc sức dẫm đạp hết lần này đến lần khác.

“Ta thấy hai người như kẻ thù kiếp trước của nhau ấy, không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau một lần hả? Bảy năm rồi! Thời gian bảy năm đủ để ta sinh ra một tiểu hài tử biết đi rồi vậy mà huynh còn chưa theo đuổi được người ta nữa, huynh... Hoàng huynh!”

Thuần Vương còn đang say sưa mắng người đột nhiên hét lên thất thanh, hắn chạy lại đỡ lấy Cố Thanh Viễn nhợt nhạt ngã xuống nền đất.