Thẩm Anh Vi tỉnh lại với thân thể đau nhức, đầu cô như muốn nứt toác ra, chân tay cũng không còn sức lực để nhấc lên.
Cô cố mở to mắt, nhưng cố mãi xung quanh cũng chỉ là một khoảng mù mờ, cô gái nhỏ mệt mỏi và chán nản.
Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng gọi thân thương khiến cô phải bừng tỉnh: “Vi Vi…”
“Vi Vi, xin em hãy tỉnh lại.”
Bàn tay cô được người đó nâng lên, áp vào khuôn mặt nóng ấm, bên tai lại là những tiếng vang nỉ non. Người đó là ai? Cô không biết, tại sao cô không nhớ gì cả…
Cô hoang mang và bất lực…
Thẩm Anh Vi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chiếu sáng ngập căn phòng bệnh trắng toát, có vẻ người đàn ông kia thấy cô bị nắng chiếu đến khó chịu, anh ta lập tức đứng dậy đóng rèm cửa.
“Vi Vi, em tỉnh rồi.”
Thẩm Anh Vi nhìn lên, là một người đàn ông tuấn tú và trầm ổn, mang một đôi mắt ngập tràn sự ôn nhu và yêu thương. Cô muốn hỏi anh là ai, nhưng vừa mở miệng cô gái đã ho sặc sụa: “Khụ…khụ…”
Hoắc Thiếu Dực thấy cô như vậy liền đỡ lấy lưng cô, vuốt lưng cho cô có thể thở dễ dàng hơn, sau khi cô bớt ho, anh với tay rót một cốc nước kề sát miệng cô.
Có vẻ cô rất khát, vừa được anh đỡ lên uống nước đã uống một hơi lớn.
“Uống từ từ…lát hết anh lại rót cho em.”
Thẩm Anh Vi uống hết một cốc lớn mới thấy cổ họng thông thoáng hơn đôi chút. Cô gái nhỏ giương đôi mắt mờ mịt ngây thơ lên hỏi người đàn ông đang đứng đối diện mình: “Anh là ai?”
Hoắc Thiếu Dực có vẻ không bất ngờ với câu hỏi của cô, trong thời gian cô nằm viện hai ngày, bác sĩ đã nói tình hình của cô cho anh biết.
Vì vụ tai nạn đó nên não cô bị chấn động, bác sĩ nói cô có thể mất trí nhớ một khoảng thời gian, không biết là dài hay ngắn, chỉ cần cố gắng là sẽ lấy được kí ức ban đầu.
Lúc nghe nói cô mất trí nhớ Hoắc Thiếu Dực không có phản ứng gì, nhưng khi nghe thấy cô có thể khôi phục kí ức nhờ những điều quen thuộc, ánh mắt anh lạnh đi trông thấy.
Bác sĩ còn tưởng mình đã nói sai gì đó, run sợ không dám nói tiếp. Không ai biết Hoắc Thiếu Dực muốn cô gái của anh mất trí mãi, chỉ có thể nhớ đến anh, chỉ có thể nhận định anh.
Ai cũng không thể chiếm một khoảng nhỏ trong tim cô, ngoài anh ra.
Nếu có thể, anh còn muốn mang cô đến một nơi thật xa, nơi chỉ có hai người họ, anh và cô, sống hạnh phúc đến cuối đời, không ai có thể chia cắt tình yêu của anh.
“Anh là chồng của em.”
Hoắc Thiếu Dực dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô gái, đôi mắt thâm tình của anh không phải giả, kể cả Thẩm Anh Vi đang mờ mịt cũng thấy được sự ôn nhu nơi anh.
Nhưng cô sợ, cô mới nhận thức lại thế giới một lần nữa, trong đầu cô toàn một màu trắng, cô không nhớ gì hết, không có bất kì kí ức nào về anh, về cô.
Vì cố nhớ lại nên đầu Thẩm Anh Vi bắt đầu đau dữ dội, cô đưa tay ôm lấy đầu mình. Trên đó còn băng gạc quấn quanh do va đập xe cộ buổi nọ. Hoắc Thiếu Dực thấy cô đau đớn liền ôm lấy cô, bấm chuông gọi bác sĩ tới.
“Vi Vi, sao vậy em?”
“Em đau ở đâu, nói cho anh.”
Cô dường như không còn sức mà đáp lời anh nữa, mặc cho Hoắc Thiếu Dực đang lo lắng cho mình tới mức hoảng hốt, cô vẫn không đáp lại.
Mồ hôi trên trán cô túa ra, đôi mắt mệt mỏi không có tiêu cự, miệng cô run rẩy, phát ra những âm thanh rêи ɾỉ nhỏ vụn mà đau đớn.
“A…a…”
Hoắc Thiếu Dực vô cùng đau lòng, anh đưa tay vỗ lưng cô, dỗ dành như một đứa trẻ, hận không thể nhận lấy cái đau cho cô. Cô gái nhỏ của anh, sao lúc nào cũng phải chịu tội.
Bác sĩ rất nhanh đã đẩy cửa tiến vào, ông ấy là một người lớn tuổi đã có nhiều năm trong nghề, chỉ kiểm tra một lát rồi tiêm cho cô một chút thuốc.
Thẩm Anh Vi nằm trong lòng Hoắc Thiếu Dực một lát sau đã thôi đau đớn, một lát sau đã ngủ mất.
Anh đắp chăn ngay ngắn cho cô rồi mới ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài. Bệnh viện này là của Hoắc thị, bác sĩ đương nhiên sẽ nghe theo lời anh sắp xếp.
“Phu nhân vừa bị tai nạn, không nên cố gắng để nhớ mọi chuyện, như vậy sẽ dễ đau đầu, tôi sẽ kê cho cô ấy một chút thuốc giảm đau, ngài hãy yên tâm.”
Ra hiệu cho bác sĩ rời đi, Hoắc thiếu gia nhìn qua khe cửa, thấy cô còn đang ngủ say sưa, anh không đi vào đánh thức. Trùng hợp lúc đó, anh thấy ba mẹ Thẩm, là Thẩm Tuấn Hùng cùng Trương Ngọc Lâm đi đến.
Hai người họ rất lo lắng cho con gái của mình, đêm qua mẹ Thẩm vốn muốn ngủ lại để chăm sóc cô, lại bị Hoắc tiên sinh tiễn về. Lúc này nghe anh thuật lại việc cô đã tỉnh lại và mất trí nhớ đúng như trong dự đoán, bà vẫn còn lo lắng không yên.
Nhưng lúc này cô đã ngủ, bà có đi vào cũng không làm được gì, đành đứng ngoài này nghe chồng mình cùng ‘con rể’ bàn bạc.
Nói là bàn bạc thôi, chứ bà biết, con gái của mình sắp chính thức thành vợ của Hoắc Thiếu Dực mất rồi.
“Lời tôi đã nói trước đó, mong Thẩm tiên sinh và Phu nhân đây hãy nhớ kĩ.”
Hoắc Thiếu Dực đưa tay muốn châm một điếu thuốc, chợt nghĩ thế nào anh lại không hút nữa, quăng bao thuốc vào thùng rác.
Nếu người anh ám mùi thuốc lá, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
“Tôi đã nhớ kĩ rồi.”
Nhà họ Thẩm và nhà họ Lương, vốn không có duyên làm thông gia với nhau. Nghĩ đến đây, Thẩm Tuấn Hùng chỉ có thể thở dài, mong rằng Hoắc Thiếu Dực thật lòng yêu con gái ông.
Là ông có lỗi với Vi Vi, ông không làm tròn trách nhiệm của người ba, nhưng tiền đồ cả gia tộc đang rơi trên vai ông, tổ tiên còn đang nhìn ông dưới suối vàng kìa: “Mong Hoắc tiên sinh hãy đối xử tốt với con bé”.
“Ông không phải lo lắng chuyện này, ba vợ à.”