Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 1

Trong đêm tối, một cô gái tóc búi cao mặc bộ đồ màu đen ôm sát người, dáng hình mảnh mai nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ. Cô là sát thủ của tổ chức liên quốc tế ST, nhiệm vụ của cô hôm nay là gϊếŧ chết thị trưởng Chu An, kẽ nổi danh tham ô ăn hối lộ trắng trợn nhất trong các quan chức thành phố.

Ông ta có đội ngủ vệ sĩ bảo vệ ngày đêm, Lục Ly đã theo dõi ông mấy ngày nhưng chưa tìm được cơ hội ra tay thích hợp.Phó Tử Yên thấy nhiệm vụ lần này khá khó khăn nên xin tổ chức cho cô được hổ trợ Lục Ly trong nhiệm vụ lần này.

Mười hai giờ đêm, Lục Ly và Tử Yên theo dù đáp xuống sân thượng biệt thự Chu gia, Tử Yên quan sát để Lục Ly đột nhập vào phòng Chu An, nhìn trước ngó sau cẩn thận cô lẽn vào.Những tưởng mọi việc thuận lợi nào ngờ cô vừa bước chân vào phòng liền bị dí súng vào đầu.

Giây phút đó đèn liền được bật sáng, Chu An từ bên ngoài bước vào phòng, trên môi còn nở nụ cười khinh bĩ.Lục Ly khẽ nhíu mày nhìn về phía Chu An hỏi.

“Ông đã biết trước tôi sẽ đến đây?”

“Không sai, bọn mày nghĩ dựa vào tài vặt của bọn mày có thể gϊếŧ được tao sao? Bọn mày tự đề cao mình quá rồi.”

“Có để cao hay không ông sẽ biết ngay thôi.”

Lục Ly vơ vội chiếc gối ném về phía tên vệ sĩ đang dí súng vào mình. Cô nhanh nhẹn lộn người nép mình phía sau cửa sổ rút súng bắn về phía bọn họ, một tay cô giật lấy sợi dây ra hiệu cho Phó Tử Yên kéo mình lên.

Bọn vệ sĩ che chắn cho Chu An đưa ông ra khỏi phòng rồi đuổi theo cô lên tầng thượng.Lục Ly được Phó Tử Yên kéo lên trên, cô vội vàng kéo Phó Tử Yên vừa chạy vừa nói.

“Chúng ta bị phát hiện rồi, mau đi thôi.”

Cảm giác đau nhói phía sau đầu, cô quay lại nhìn Tử Yên, họng súng của cô ta vẩn còn một vệt khói. Đúng, cô ta đã nổ súng vào đầu cô, ánh mắt đắc ý nhìn cô Tử Yên nở nụ cười đắc thắng.

“Xin lỗi nha, nhưng game over rồi, tôi là người thắng. À tôi quên cho cô biết một điều, tôi cố tình muốn hổ trợ cô trong nhiệm vụ này là muốn tự tay gϊếŧ chết cô, vì Lý Chính Quang bạn trai cô phải thuộc về tôi. bye bye…”

Phó Tử Yên nổ thêm một phát súng nữa vào đầu cô, Lục Ly dần mất đi ý thức ngã xuống. Cô không ngờ được mình lại chết trong tay người bạn kề vai sát cánh với mình bao năm qua, thì ra ai cũng toan tính, ai cũng vì chính bản thân mình mà bất chấp mọi thủ đoạn.Nếu có kiếp sau, cô nhất định không tin vào bất kì ai nữa…

…****************…

Một tia ánh sáng chiếu thẳng xuống người cô gái đang nằm bất động trên mặt đất, gương mặt thanh tú nhợt nhạt, đôi bờ mi cô khẽ động từ từ mở ra.Trước mặt Lục Ly là một màn đêm tâm tối khiến cô không nhận thức được đây là đâu, nhẹ cử động tay cô cảm giác được cơ thể vô cùng đau nhứt. Trong đầu cô thầm nghĩ, cô vẩn còn sống sao? Nhưng đây là đâu?

Lục Ly cố gượng dậy thì nghe giọng nói trầm ổn ở phía sau.

“Tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng tiểu nha đầu ngươi chết thật chứ?”

Lục Ly giật mình ngước mặt lên nhìn thấy một nam nhân mặc y phục cổ trang trắng tinh, mái tóc đen dài buộc hờ hững, tóc còn để râu rồng trong rất ma mị. Mà khoan đã, y phục cổ trang? Lục Ly nương theo ánh trăng nhìn lại bộ y phục trên người mình, cũng là một bộ y phục cổ trang.Chuyện này là sao?

Chưa hiểu được chuyện gì đang sảy ra, chợt đầu cô đau nhứt vô cùng. Những hình ảnh lẩn âm thanh lạ lẩm xuất hiện trong đầu cô.

“Lão gia tôi đã nói với ông rồi mà, nó là thứ xui xẻo. Nếu tiếp tục để nó trong phủ chắc chắn sẽ gặp họa lớn, vừa chào đời đã mang mái tóc trắng khắc chết mẹ của nó, ông không thấy sao?”

“Người đâu, đánh đại tiểu thư năm mươi trượng rồi mang nó ra ngôi nhà sau núi để nó hối cải. Không ai được mang cơm cho nó.”

Lục Quân phụ thân cô lớn tiếng ra lệnh cho đám gia đinh rồi phất áo bỏ đi mặc cho cô hết lời vang xin.

“Phụ thân xin người tin con, con không có ra tay với nhị muội, con không có làm mà.”

“Đánh mạnh vào cho ta, thứ xui xẻo nhà ngươi tốt nhất chết đi cho đỡ chướng mắt.”

Từng câu từng chữ từng lới mắng nhiếc cay độc vanh lên trong đầu Lục Ly, quá sức chịu đựng cô lại gục xuống lần nữa.

“Aaaaaa…”

Cô gào thét đau đớn trong những đoạn kí ức đau thương kia, cô biết mình xuyên không rồi, còn xuyên vào thân phận một cô gái kém mai mắn. Mẹ mất phụ thân không thương, nhị nương và chị em cùng cha khác mẹ lại ngược đãi. Chỉ vì mái tóc trắng bạch kim này sao? Chỉ vì màu tóc của nguyên chủ không giống họ mà họ ngược đãi nguyên chủ của thân thể này đến thế sao? Thật quá đáng mà.

Nam nhân trên cành cây thấy cô đau đớn gào thét cũng rời khỏi cành cây đáp đất, hắn phe phẩy chiếc quạt trong tay đến gần nhìn cô hỏi.

“Sao vừa tĩnh dậy đã khóc rồi? Có uất ức gì sao?”

“Ngươi là ai?”

“Là người vừa cứu mạng cô khỏi bọn sói săn mồi, cô là nữ nhi nhà nào? Nữa đêm nữa hôm thân thể đầy thương tích lại ở chốn hoang vu này?”

Lục Ly im lặng khá lâu rồi cất tiếng.

“Ta không cha không mẹ, đa tạ đã cứu giúp. Ân tình hôm nay nhất định sau này sẽ báo đáp.”

Lục Ly nói xong lặng lẽ đứng lên nhấc từng bước chân khó khăn trở về căn nhà sau núi. Lãnh Dạ Hàn nhìn theo cô bằng một ánh mắt phức tạp, nữ nhân này tuổi còn nhỏ sao lại có ánh mắt quật cường như vậy? Giống như người từ quỷ môn quan trở về vậy. Hắn lẳng lặng đi theo sau cô, Lục Ly đi được vài bước thì dừng lại nhìn về phía hắn hỏi.

“Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Tiểu nha đầu cô bị thương khá nặng, có cần ta giúp không?”

“Không cần, ta tự lo cho mình được.”

Lục Ly trở về căn nhà nhỏ sau núi, nơi mà họ ném nguyên chủ lại sau một trận đòn thừa sống thiếu chết. Thật ra đây cũng là nhà cô, từ sau khi mẹ mất vì sợ mang tiếng xấu phụ thân cô đã lệnh cho nhủ mẫu mang cô đến đây sống ẩn dật không để ai biết đến.Vết thương đau nhức đến mức cô không thể ngồi được, họ đúng là không có tính người mà. Nguyên chủ thân thể gầy gò yếu ớt như vậy mà lại phạt năm mươi trượng, có khác nào lấy mạng cô ấy đâu, không chết mới là lạ đấy. Nơi hoang vu này làm sao tìm được đại phu, mà dù tìm được không có ngân lượng bọn họ cũng không cứu. Đành chờ trời sáng đi ra ngoài tìm thuốc vậy.