Chị Em Nông Môn Không Đơn Giản

Chương 9: Lên Núi

"Thúc, thẩm các ngươi đi làm mới về, ta vừa lúc có chuyện tìm thúc." Tạ Phồn Tinh đang muốn đi về trước, nàng thấy Tạ Trung cùng Tiền thị lưng đeo gùi cầm cuốc từ bên ngoài đi tới, nàng cười nghênh đón, tiếp nhận cái cuốc trong tay thúc nàng đặt ở một bên.

"Phồn Tinh, ngươi đây là tìm thúc có chuyện sao?"Tạ Trung để đồ xuống, tiếp nhận Tạ Phồn Tinh rót nước uống một ngụm hỏi.

"Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là hỏi thúc khi nào thì lên núi, đến lúc đó mang ta lên núi nhìn xem."

“Trên núi có cái gì đẹp mắt, trên núi nguy hiểm."Tạ Trung vừa nghe Phồn Tinh là muốn hắn mang theo nàng lên núi, hắn nhướng mày, cũng không có đáp ứng.

Hắn còn nhớ rõ lần trước Phồn Tinh lên núi chính là té đập đầu.

“Ta muốn lên núi nhìn một chút, có thứ gì có thể hái đem về nhà ăn hoặc là nhìn xem có thứ gì để bán được không. Ta cũng biết trên núi nguy hiểm, đây không phải là Tầm thúc cùng ta lên núi sao.

"Nhà các ngươi đây là thiếu lương thực, nếu là thiếu lương thực, đợi lát nữa lúc trở về mang mười cân mì của Thúc trở về ăn trước, lên núi coi như quên đi." Tạ Trung không dám nhìn Tiền thị nói.

Để cho cháu gái từ nhà mình chuyển lương thực trở về, đây là chưa được nàng đồng ý, hắn sợ Tiền thị không đồng ý, đành phải làm trước nói sau.

"Thúc, lương thực nhà ta còn đủ ăn, hiện tại không thiếu lương thực, tình huống nhà thúc ta cũng rõ, cũng phải nuôi gia đình nuôi hài tử, ta không thể cứ chuyển lương thực ra khỏi nhà thúc được."

Hiện tại thúc thấy cha nương cháu gái vừa mất, nể tình chúng ta sẽ tiếp tế sẽ hỗ trợ nhưng hai nhà chúng ta đã ở riêng, cũng không thể dựa vào một nhà thúc các ngươi tiếp tế.”

Thân nhân là giúp đỡ lẫn nhau, có qua có lại, tình cảm này mới có thể ngày càng sâu đậm, nếu chỉ biết một mực đòi hỏi, mà không có trả giá, tình cảm sâu đậm hơn nữa cũng sẽ nhạt đi, thậm chí là sinh ra hiềm khích, dần dần xa lánh xa lạ, thúc cùng thẩm là thân nhân của ta, ta cũng không muốn xa lánh, xa lạ với các người. Cho nên, ta muốn tự mình quản gia.” Tạ Phồn Tinh nhìn thoáng qua chú cô lại nhìn thím cô, lúc này cô mới chậm rãi nói.

"Trung tử, hôm nay chúng ta cũng đã trồng lúa xong rồi, trong ruộng rau có nương giúp đỡ, ngày mai chúng ta lên núi xem thử trong cạm bẫy chúng ta thiết lập có bắt được con mồi nào không, vừa lúc mang theo Phồn Tinh cùng đi là được."

Có hai chúng ta chăm sóc, chúng ta sẽ không đi vào núi sâu, vì vậy sẽ không có nguy hiểm.” Tiền thị nghe được Phồn Tinh nói như vậy, trong lòng nàng rất là thoải mái nói.

Đại ca đại tẩu của mình vừa mới mất, cháu gái cũng không uất ức đau lòng, thương tâm muốn chết, cũng không có muốn dựa vào cả nhà bọn họ mà là kiên cường muốn mang theo đệ muội cố gắng sống qua ngày, đây là Tiền thị hy vọng nhìn thấy.

Tỷ muội Phồn Tinh gặp nạn, bọn họ sẽ giúp, chỉ là giúp được nhất thời, không giúp được cả đời, cuộc sống vẫn là muốn tỷ muội bọn họ tự mình chống đỡ sống sót.

Tạ Trung rất là vui mừng cháu gái nhà mình độc lập kiên cường, nghe thê tử mình nói cũng có lý, có hai người đi theo, lại không vào núi sâu, mang theo cháu gái lên núi cũng không có gì.

"Được, thúc, thẩm hôm nay ta về trước đây, ngày mai nếu hai người muốn lên núi, hai người gọi ta một tiếng." Tạ Phồn Tinh thấy mục đích chuyến đi này đã hoàn thành, nàng cáo từ rời đi.

Tạ Phồn Tinh sau khi về nhà, giúp đỡ đệ muội dọn dẹp ba phần tư ngôi nhà trước nhà.

Buổi tối lúc ăn cơm tối, nàng trực tiếp làm nồi cháo rau củ lớn ăn.

Trước đây, hầu hết các bữa ăn của Tạ gia đều được hầm trong nồi, hoặc cháo trắng với dưa chua, hoặc hầm với bánh bột ngô.

Nơi nào ăn qua cháo rau Tạ Phồn Tinh làm.

Gạo kia được Tạ Phồn Tinh ninh nhừ, cho rau diếp và lá xắt nhỏ vào, cháo rau diếp ngoài mùi thơm đặc biệt còn có mùi thơm của gạo, hai hương vị này hòa quyện hoàn toàn vào nhau, trong trắng lộ ra màu xanh biếc.

Sắc hương vị đều đầy đủ, ăn ngon ngay cả cháo dính trên vách bình cũng bị đệ muội cạo xuống ăn, không lãng phí chút nào.

"Đại tỷ nấu cháo rau quả thật ngon. Đại tỷ, mấy miếng đất trồng rau này của chúng ta, tỷ định trồng món gì đây?" Sau khi ăn uống no đủ, Tạ Phồn Dương hỏi.

“Đất trồng rau trong sân chúng ta, chỉ trồng cà tím, ớt, ớt tây. Đất trồng rau bên ngoài, chỉ trồng ngô, đậu đũa, bí đao, rau muống, bí, mướp.

Những loại rau này là cây con hoặc cây có thể cho nhiều rau, ăn xong sẽ mọc lại, ăn được lâu, ăn không hết có thể hái về làm dưa chua các loại.” Tạ Phồn Tinh đã sớm có tính toán nói.

"Ân, đại tỷ suy nghĩ chu đáo, những hạt giống này chúng ta đều có, nếu không có chúng ta có thể đến thôn đổi, đến vụ sau chúng ta có thể trồng xuống." Tạ Phồn Nguyệt cũng nói theo.

"Phồn Nguyệt, sáng sớm mai tỷ sẽ cùng Thúc thẩm lên núi, ngày mai nếu tỷ về muộn, muội nấu cơm cho bọn họ ăn, không cần chờ tỷ về."Tạ Phồn Tinh giao phó Tạ Phồn Nguyệt nói.

“Ừ, đại tỷ, muội hiểu rồi.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Phồn Tinh liền tỉnh lại, hôm nay muốn lên núi, nàng đặc biệt dậy sớm, nàng thuận tiện đi một chuyến ghé qua nơi họ đặt l*иg đất ngày hôm qua để xem họ có thể thu hoạch được bao nhiêu cá tôm nhỏ.

Chờ Tạ Phồn Tinh đi tới chỗ thả l*иg hôm qua, mắt thường có thể thấy được, liền thấy dưới đáy giỏ có không ít cá tôm tụ tập.

Tạ Phồn Tinh một tay nhấc gùi lên, còn rất nặng, chờ nàng đem gùi đặt ở trên bờ ruộng, thấy trong gùi cá tôm, cá chạch, cua, ốc đồng cái gì cũng có đều hơn nửa cái gùi, thu hoạch rất nhiều.

"Phồn Tinh, chúng ta nên lên núi." chờ Tạ Phồn Tinh vừa về nhà, Tiền thị bên cạnh gọi nàng lên núi.

Tạ Phồn Tinh vội vàng buông sọt cá tôm bắt được xuống, dặn dò Phồn Nguyệt vừa mới dậy nói: "Phồn Nguyệt, đợi lát nữa ngươi tách những con cá tôm này ra thả vào trong nước nuôi. Chờ sau khi đại tỷ xuống núi, lại xử lý những con cá tôm này, đại tỷ đi trước.”

“Được! Đại tỷ, lên núi cẩn thận một chút. "Tạ Phồn Nguyệt thấy lần này đại tỷ đi theo thúc thẩm lên núi, nàng cũng không khỏi lo lắng, dặn dò một câu.

Tạ Phồn Tinh đeo rìu ở thắt lưng, đeo giỏ trên lưng và cuốc trong tay theo Tạ Trung cùng Tiền thị hai người lên núi.

Chỉ là Tạ Trung thấy Tạ Phồn Tinh còn cầm cuốc lên núi, không biết cầm cuốc lên núi đây là làm gì, hắn có chút tò mò hỏi: "Phồn Tinh, ngươi cầm cuốc lên núi làm gì? Ta mang theo đao là được a!"

"Ta đây nghĩ vạn nhất trên núi có cái gì muốn đào, mang theo càng thuận tiện một chút." Tạ Phồn Tinh đây cũng là phòng ngừa vạn nhất.

"Ân! mang theo cũng tốt, nói không chừng có thể dùng tới, không dùng tới cũng chỉ là tốn chút khí lực mang theo mà thôi." Tiền thị cũng cảm thấy mang theo một cái cuốc tốt, vạn nhất đυ.ng tới muốn đào đồ vật, cũng thuận tay có thể đào trở về, không dùng để trở về lăn qua lăn lại.

"Được, vậy đi thôi!"

Sau khi vào núi, rừng rậm rậm rạp, cành lá xum xuê, nhiều nơi ánh mặt trời không chiếu vào được, làm cho ngọn núi trở nên âm u.

Lại phối hợp với tiếng chim hót, côn trùng kêu, thú rống kỳ lạ trong núi, người nhát gan thật đúng là không dám đặt chân lên ngọn núi này.

Vừa rồi còn chưa tiến vào núi rừng bao xa, Tạ Phồn Tinh nhìn thấy một con thỏ hoang từ trước mắt bọn họ chạy qua.

Tốc độ của thỏ quá nhanh, trong rừng lại có quá nhiều gai, thỏ chạy vào bụi gai nhưng không đuổi kịp, nhìn một con thỏ mập vụt qua mắt.