Trước kia là nương, sau đó nương qua đời rồi. Sau lại là đại tỷ, kết quả đại tỷ bị bán. Nàng nhìn thấy cha cầm tiền của đại tỷ phu, đại tỷ không phải là được gả chồng, mà chính là bị cha nàng bán đi.
Bây giờ nhị tỷ cũng sắp bị bán. Có lẽ không lâu nữa sẽ lại đến nàng.
Tam Nha tức đến đỏ bừng mắt, nắm thật chặt nắm tay nhỏ, sau đó chạy đi trong tiếng gọi của Nhị Nha và Tứ Nha.
Nhị Nha vội nói: “Cha, con đi gọi Tam Nha về.”
Tần Trạch xua xua tay: “Không cần, trong thôn đều là người quen mà.”
Hắn lấy một gói giấy dầu nhỏ từ trong l*иg ngực ra đưa cho Nhị Nha.
“Tối hôm qua vận may của cha tốt, đã thắng chuộc con về rồi.” Tần Trạch duỗi người, đi về phía phòng của mình, hắn vẫn muốn ngủ bù.
Trong nhà chính, Nhị Nha cầm gói giấy dầu, trong đầu vẫn quanh quẩn lời cha nàng nói.
Cha đã thắng chuộc nàng về rồi?!
Có nghĩa là nàng không cần rời khỏi cái nhà này nữa ư.
Tứ Nha kêu lên: “Nhị tỷ, sao tỷ lại khóc, Nhị Tỷ đừng khóc mà.”
Nhị Nha cúi người ôm lấy nàng: “Nhị tỷ đang vui mừng.”
Tứ Nha mờ mịt, sao vui mừng lại còn khóc chứ.
Nhị Nha buông nàng ra, lúc này mới để ý tới gói giấy dầu. Nàng cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong là bánh đậu, không nhiều không ít có đúng ba cái.
Tứ Nha nhìn chằm chằm: “Nhị tỷ là… Là bánh đậu.”
Nhị Nha bật cười: “Nhị tỷ không phải là bánh đậu.”
Tứ Nha quấn lấy đòi ăn, Nhị Nha nhìn qua nhà chính một cái, rồi khẽ cắn môi cầm một cái bánh đậu ra, đưa hơn phân nửa cho muội muội, nàng cũng chỉ nếm chút vị.
Tam Nha chạy đến cuối thôn mới bình tĩnh lại, cơn giận nguôi đi, nỗi sợ hãi vì chạy ra khỏi nhà ngay trước mặt cha nàng ập đến.
Nhưng bảo nàng về luôn lúc này thì nàng không muốn, cũng không dám về.
Nước mắt rơi xuống lã chã, Tam Nha ngồi xuống bên đường nhỏ giọng khóc.
“Tam nha đầu nhà Tần Trạch à?” Sau người nàng vang lên một tiếng hỏi.
Tam Nha sững người, sau đó nhanh chóng lau mặt, đứng lên định bỏ chạy. Song chân trái lại vấp chân phải ngã bịch xuống.
Tống Tề Hà vội vàng đỡ tiểu nha đầu dậy, kinh ngạc nói: “Sao lại ngã nặng thế này.”
Tam Nha ngoài bị vết trầy trên tay, dễ nhất thấy chính là một vết trầy to bằng ngón tay cái ở bên phải khuôn mặt nhỏ kia.
Tam Nha còn muốn chạy đi, nhưng Tống Tề Hà trầm mặt: “Tam nha đầu, mặt của cháu bị thương, nếu không chữa trị đàng hoàng thì sau này sẽ để lại sẹo. Cháu là nữ hài tử, trên mặt có sẹo sẽ khó gả chồng.”
Tam Nha không dám động đậy nữa. Chỉ dùng một đôi mắt hoảng sợ nhìn Tống Tề Hà.
Tống Tề Hà thở dài: “Nhà bá bá còn có chút thảo dược, về ta băng bó cho cháu.”
Tống Tề Hà là một thầy lang, người trong thôn Tống gia mỗi khi đau đầu phát sốt thường tìm đến hắn, vừa rẻ vừa hiệu quả.
Cho nên Tống Tề Hà rất có uy tín trong thôn.
Hắn gõ cổng nhà, người mở cửa chính là Tống Khởi Khang đại nhi tử Tống gia: “Cha, muội..”
Nói đến một nửa, hắn kinh ngạc nói: “Tam Nha?!”
Tống Tề Hà đẩy hắn ra, đưa Tâm Nha vào trong viện, đầu cũng không quay lại phân phó: “Đi lấy chậu nước ấm qua đây.”
Tống Khởi Khang đáp: “Dạ.”
Động tĩnh trong sân khiến người trong nhà chú ý, Tôn Thị vợ của Tống Tề Hà cùng tiểu nữ nhi và đại nhi tức (*con dâu cả) bước ra, nhìn thấy vết bầm tím bên phải mặt nhỏ của Tam Nha, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Sao mà trên mặt lại bị thương rồi.”
Tống Tề Hà đang chọn dược liệu và nghiền nhỏ chúng ra.
Tam Nha đột nhiên phải đối mặt với quá nhiều người xa lạ như vậy, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
Tiểu nữ nhi của Tống Tề Hà là Tống Thanh Thanh nghiêng đầu, sau đó vào nhà cầm một miếng bánh táo đỏ ra cho Tam Nha: “Muội muội ăn chút đi, sẽ không đau lắm đâu.”
Thật ra Tống Thanh Thanh bằng tuổi với Tam Nha, nhưng Tống Thanh Thanh được nuôi dưỡng rất tốt, Tam Nha mỗi ngày đều không được ăn no nên tự nhiên trông có vẻ gầy hơn.
Tam Nha không nhận lấy bánh ngọt, Tống Thanh Thanh giơ ra một hồi cũng thấy mỏi tay, đành phải thu lại.
Vương Thị đại nhi tức của Tống gia khẽ nhíu mày. Nàng vỗ vai tiểu cô tử (*em chồng), định đưa nàng vào nhà.
Tống Thanh Thanh nũng nịu không chịu rời đi: “Đại tẩu, muội ở trong nhà đã chán lắm rồi, sâu ngủ cũng chán muốn ra rồi.”
Vương Thị bị chọc cười cười: “Muội nhiều cớ quá ha.”
Tam Nha nhìn hai chị dâu em chồng hòa thuận với nhau mà không khỏi ghen tị.
Tống Khởi Khang bưng nước ấm lên, Tống Tề Hà lau qua vết thương cho Tam Nha, sau đó đắp thuốc lên.
Sau này Tống Khởi Khang muốn kế thừa y bát của cha hắn, mấy lúc như thế này hắn đều sẽ đứng ngoài quan sát.
Tống Thanh Thanh cũng nháo đòi xem muội muội mới, Tôn Thị lắc lắc đầu, một mình về phòng.
Đắp thuốc xong, Tống Tề Hà dặn dò Tam Nha: “Trở về đừng chạm vào nước lã, biết không?”
Tam Nha ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nói: “Đa tạ bá bá.”