Người phụ nữ kia đứng trước cổng vòm hoa, đang nói chuyện phiếm với Quý Nột.
Cô mặc một bộ đồ giản dị màu trắng gạo, đeo một chiếc ba lô màu xám nhạt rộng thùng thình, từ hướng này chỉ nhìn thấy chưa tới nửa khuôn mặt.
Nhưng chỉ cần gần nửa khuôn mặt, cách năm năm, Chu Vũ vẫn nhận ra cô ấy.
Dù sao thì, một tiếng trước, cô vẫn còn ở trong mộng.
"Đó là người mà các cậu đã đón ư?" Tuy giọng điệu của Chu Vũ bình tĩnh, nhưng Diêu Lâm cũng không dám đáp lại.
Cô ta giơ tay thề, "Tớ vô tội, tớ thật sự không biết Quý Nạp vậy mà lại quen biết Khương Chỉ?"
Diêu Lâm thực lòng không biết rõ.
Vì theo đuổi giấc mơ lúc còn là thiếu nữ của cô, cô cố ý chọn Đạo Thành làm nơi tổ chức hôn lễ, nơi này là cao nguyên, vị trí địa lý hẻo lánh, từ thủ đô phồn hoa tới đây, một ngày đều phải hao tổn trên giao thông, tình cảm không đúng chỗ, ai nguyện ý tốn thời gian này.
Khương Chỉ tốt xấu gì cũng là một tác giả có chút danh tiếng, mà Quý Nột bất quá chỉ là một thương nhân cả người hôi tiền, cũng không biết bọn họ có giao tình này từ khi nào.
Chu Vũ không nói lời nào, chỉ cầm ly rượu chơi đùa.
Chiếc cốc cổ điển sáng bóng, lắc lư trên mặt bàn đá cẩm thạch.
Nhìn thần thái này, Diêu Lâm biết cô đang mất kiên nhẫn.
Có điều cũng đúng thật, tại hôn lễ của bạn tốt, gặp được mối tình đầu đã từng chia tay.
Việc này ai gặp phải thì cũng thấy phiền.
Ánh mắt của Diêu Lâm nhịn không được lại nhìn về phía cổng vòm hoa.
Khương Chỉ là một người phụ nữ rất độc đáo.
Từ khi cô ấy bắt đầu bước vào nơi này, đã có thể dễ dàng thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô ấy có một mái tóc đen như tơ lụa, được buộc rất cao ở trên đỉnh đầu, sợi tóc phía sau gáy rất dày, giống như thác nước nồng đậm, chảy thẳng xuống dưới hông cô ấy.
Đây là một kiểu tóc cực kỳ đơn giản, nhưng cũng phô bày phong cách cá nhân rất rõ ràng
Sẽ là một điều rất đáng tiếc nếu như không có đủ các đặc điểm xinh đẹp và nổi bật trên khuôn mặt.
Cũng may, cô ấy đã nhanh chóng xoay người lại.
Các đường nét trên gương mặt của cô ấy cũng không phải là loại phù hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Lông mày của cô nhỏ mà nhạt, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt giống như được dùng bút mực để phác họa đuôi mắt giương lên tự nhiên.
Tất cả những thứ này kết hợp lại ở trên gương mặt của cô ấy, tinh tế vẽ ra một bức tranh đầy ý nghĩa.
Cả người cô ấy đều có một loại sức mạnh mà người ta khó có thể hình dung được, có lẽ nếu phối với một thanh kiếm, cô ấy có thể trở thành kiếm khách trong tiểu thuyết võ hiệp.
Không một ai có thể nói rằng cô ấy không phải là một người đẹp.
Quả thật, từ khi học cấp ba, không nói đến người khác mà chỉ nói riêng về Chu Vũ, rõ ràng các đường nét trên gương mặt Chu Vũ tinh xảo hơn, vẻ ngoài cũng tự nhiên, trưởng thành hơn, nhưng nữ thần được toàn trường công nhận duy nhất chỉ có một mình Khương Chỉ.
Vào thời điểm đó, hai người họ yêu nhau, ở sân trường còn gây ra một phen chấn động.
Mãi cho đến khi lên năm ba của trung học, Khương Chỉ tựa hồ cảm thấy chán về trò chơi yêu đương với Chu Vũ.
Như để thay đổi khẩu vị, cô ấy đã yêu Trình Triều, một người con trai hoàn toàn trái ngược với Chu Vũ.
Trình Triều làm người quái gở, gia cảnh nghèo khó, dáng dấp cũng bình thường, thứ duy nhất mà anh ta có thể giành được chính là danh hiệu đệ nhất thời đại, nhưng kỳ thật trên thực tế anh ta cũng không phải là một tuyển thủ tài năng gì cho cam.
So với Chu Vũ khi đó, toàn thân hàng hiệu, ngoại hình xuất chúng, thân thiết với bạn bè, mặc dù thường xuyên trốn học, nhưng thành tích vẫn luôn thuộc loại trung bình trở lên, quả thật hai người hoàn toàn cách biệt một trời một vực.