“Shit” Tưởng Dược bị hàm răng sắc nhọn cạo đến hít sâu vào,
“Mịa nó, con điếm đê tiện này còn dám cắn ông!”
Dương Vĩ bị giọng nói gầm lên giận dữ của đối phương làm cho hoang mang lo sợ, liều mạng lắc đầu:
“Ba, con trai không phải cố ý…”
“Rượu mời không uống, uống rượu phạt”
Côn ŧᏂịŧ khổng lồ nhét đầy cả vào trong khoang miệng, qυყ đầυ đâm vào tận cổ họng, khiến miệng người đàn ông căng phình lên như cái túi vậy.
“Ư ư...”
Tưởng Dược cầm lấy đầu cậu ta, côn ŧᏂịŧ to lớn ở khoang miệng trơn trượt điên cuồng mà thô bạo đâm vào rút ra, cả nguyên côn ŧᏂịŧ đâm vào rồi lại rút ra, lần nào lần ấy đều đâm vào tận sâu trong cổ họng.
“Con điếm tiện nhân, tên dâʍ đãиɠ, đồ thối tha…. dám cắn ông, ông cᏂị©Ꮒ chết mày...”
Mùi máu tanh rất nhanh lan ra khắp nơi trong khoang miệng, trộn lẫn mùi tanh khai của côn ŧᏂịŧ ùa vào trong thực quản, Dương Vĩ vừa đau lại vừa muốn nôn.
Hà Yến Ôn rút ra que thịt có lớp da màu đen của mình, đem quả trứng rung đang rung động nhét vào hậu huyệt đang không khép lại được kia, qυყ đầυ ép sát vào quả trứng rung từng tấc từng tấc đẩy về phía trước, quả trứng rung mạnh mẽ bắn vào chỗ miệng lỗ sáo, cảm giác tê dại men dọc theo thân dươиɠ ѵậŧ xông thẳng lên đại não, Hà Yến Ôn ngẩng đầu lên, thở dốc ra tiếng,
“Ha a...”
“Sảng khoái sao?”
Dương Vĩ bị côn ŧᏂịŧ đâm đến cổ họng sắp bốc cháy mà phát ra hai tiếng ư ư.
“Không hỏi mày”, Tưởng Dược giơ tay tát cho cậu ta một cái.
Hà Yến Ôn chậm rãi đâm thức hai cái,
“Ừm, rất sảng khoái.”
“Phải không?”
Trên mặt Tưởng Dược mang theo nụ cười tà ác, ngón tay nắm chặt lấy tóc của Dương Vĩ, côn ŧᏂịŧ ở trong khoang miệng mạnh bạo đâm vào trong miệng, hai mắt lại thi thoảng liếc về phía nam sinh đang cᏂị©Ꮒ hậu huyệt phía cuối giường, hắn không thích bộ dạng này của Hà Yến Ôn, luôn cảm giác rất rất giả tạo, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy trên khuôn mặt vĩnh viễn là bọ dạng nghiêm túc, một học sinh ba tốt lộ ra biểu cảm hưởng thụ sự dâʍ đãиɠ, cũng rất thú vị đấy.
“Ư...”
Côn ŧᏂịŧ ở trong hậu huyệt lại căng trướng lên thêm một vòng nữa, côn ŧᏂịŧ trong miệng cũng lớn thêm hơn một vòng nữa, Dương Vĩ biết hai người đây là muốn xuất tinh rồi, cậu theo bản năng kẹp chặt mông lại, thu răng lại, để kệ hai côn ŧᏂịŧ ở trước và sau điên cuồng cᏂị©Ꮒ hậu huyệt và cái miệng cậu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc rót đầy vào miệng, Dương Vĩ bị sặc đến ho khan,
“Khụ khụ...”
Một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ không kịp nuốt vào bị cậu ho bắn ra khỏi khoang miệng, phía trên đỉnh đầu lập tức truyền đến giọng nói nóng nảy,
“Ai cho phép mày nôn ra, liếʍ sạch sẽ đi!”
Dương Vĩ ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, đem đống dịch trắng đυ.c trên giấy nhựa kia, từng chút từng chút một liếʍ vào trong miệng.
“Học sinh tốt” Hà Yến Ôn cũng xuất tinh rồi, nhưng anh là đeo bao bắn.
Người bị cᏂị©Ꮒ cho nửa sống nửa chết thì lại không bắn, bởi vì cậu không thể bắn ra được, trên lỗ niệu của cậu nhỏ có kích thước bé đến đáng thương kia vẫn còn cắm một cây gậy lỗ niệu.
Hách Long đi vào thấy cậu ta bị giày vò đến nửa sống nửa sống, nhíu mày đi ra ngoài, quay trở lại phòng mình lấy ra một đống các loại thuốc, rồi quay trở lại đó ném cho hai người.
“Bôi thuốc!”
Thuốc ném vào trong tay của Tưởng Dược, Tưởng Dược đến tay lại ném cho Hà Yến Ôn, cợt nhả nói,
“Lão Hà, làm phiền cậu rồi.”
Hà Yến Ôn cái gì cũng không nói, nhận lấy thuốc rồi thuần thục bôi lên.