Bé Đáng Thương Bị Đám Tra Công Luân Phiên Bạo Thao

Chương 6: Bị quỳ ép liếm bãi tiểu

Dương Vĩ bắn xong, cả người xụi lơ, thân thể trắng nõn run rẩy co giật, Tưởng Dược nhếch môi cười gian tà, côn ŧᏂịŧ đâm vào chỗ sâu nhất trong cái hậu huyệt dâʍ đãиɠ, được bao bọc trong thành thịt mềm mại mà điên cuồng cᏂị©Ꮒ ra vào.

Là đàn ông đều có thời kỳ không trơ lì, mà thời kỳ trơ lì của Dương Vĩ vô cùng dài, mỗi lần cùng bạn gái làm xong cậu đều phải nghỉ ngơi thật lâu, bây giờ thân thể yếu ớt đang ở trong thời kỳ trơ lì mà bị cᏂị©Ꮒ đến điên cuồng, muốn kêu cũng không kêu ra tiếng, chỉ có thể bị nghẹn ở trong cổ họng mà chảy nước mắt, bị cᏂị©Ꮒ đến mức thân thể mập mạp lắc lư tạo thành sóng thịt.

Tưởng Dược gầm nhẹ một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích trữ lâu ngày liền mang theo sự tức giận trong lòng mà phun ra trong hậu huyệt dâʍ đãиɠ, một phát rồi lại lại một phát, bắn đến mức Dương Vĩ trợn trắng hai mắt, toàn thân co giật run rẩy, côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn xong cũng không dừng lại, mà run rẩy lại bắn ra một phát chất lỏng màu vàng.

Hà Yến Ôn nhíu mày, lui sau ba thước xa, ghét bỏ nói,

“Tưởng Dược, cậu lại cᏂị©Ꮒ khiến người ta tiểu ra rồi.”

Ngửi thấy mùi tanh khai trong không khí, Tưởng Dược nhướng mày, lắc lắc mái tóc vàng, vẻ mặt dương dương tự đắc,

“Chứng minh ông đây có kỹ thuật tốt.”

Dương Vĩ đang ngã vật trong đống nướ© ŧıểυ, bị kéo cánh tay lên, Tưởng Dược xé băng dính trên miệng cậu ra, đè người ngã xuống trước bãi nướ© ŧıểυ, cao ngạo ra mệnh lệnh,

“Tên dâʍ đãиɠ, nướ© ŧıểυ của mình thì tự liếʍ sạch sẽ đi.”

Dương Vĩ đương nhiên không làm, cậu cũng không có sở thích bệnh hoạn đặc biệt nào đó, loại chuyện uống nướ© ŧıểυ ghê tởm này đánh chết cậu cũng không làm.

Cả khuôn mặt bị ép buộc phải vùi vào trong bãi nướ© ŧıểυ của mình, trong mũi tất cả đều là mùi tanh khai khiến người ta buồn nôn, bàn tay đặt ở sau gáy dùng sức lực rất là lớn, Dương Vĩ vùng vẫy không thoát được, liền liều mạng lắc lư tay chân lung tung,

“Ư ư... Liếʍ... Liếʍ con mịa mày!”

Nướ© ŧıểυ văng lên có vài giọt văng lên mặt của Tưởng Dược, khuôn mặt trẻ con vừa rồi vẫn còn đang cười trong nháy mắt đã trầm xuống, hắn túm chặt tóc nằm trong tay đem người lật mặt ấn xuống đất, Dương Vĩ bị kéo đến da đầu đau nhức, đầu lại nặng nề đập xuống sàn đá cẩm thạch, nhất thời đau đến gào thét loạn xạ.

Hà Yến Ôn sải bước đi tới, nhặt lên cuộn băng dính trên mặt đất, rất nhanh xé đi một đoạn dán lên cái miệng đang huyên náo kia.

“Ư!!”

Đế giày cứng rắn giẫm lên trên cậu nhỏ, dùng sức nghiến lấy. Cậu nhỏ yếu ớt từ trước đến nay luôn được che chở rất cẩn thận, lúc quay tay cũng rất cẩn thận, mà trước mắt lại bị bàn chân của người đàn ông này giẫm trên mặt đất, thô bạo ngược đãi, khiến con ngươi của Dương Vĩ đau đến muốn nổ tung ra, tròng mắt lồi ra ngoài.

Tưởng Dược trầm mặt cười lạnh,

“Liếʍ con mịa mày?”

Cậu nhỏ của Dương Vĩ sắp bị giẫm gãy nên điên cuồng lắc đầu.

Băng dính vừa được xé ra, Dương Vĩ lập tức run rẩy quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống mặt đất, cúi đầu, vươn đầu lưỡi đỏ ra, giống như con chó uống nước mà từng nhát từng nhát, từng cái từng cái.

Tưởng Dược nửa ngồi xổm ở một bên, bàn tay trắng nõn ở trên chiếc mông đầy đặn đã sưng đỏ rất khiêu da^ʍ mà vuốt ve, phần giữa mông bị cᏂị©Ꮒ đến không khép lại được đang co lại mở ra, dịch màu trắng đυ.c dày đặc trộn lẫn với tia đỏ tươi từ huyệt khẩu đỏ chảy ra,

“Con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, có ngon không?”

Khuôn mặt mập mạp của Dương Vĩ cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Ngon... Ngon quá.”