“Hay là chúng ta đi bắt cá về nướng ăn đi.” Đại Hổ vừa nhai chóp chép, vừa tiếc nuối nói.
“Ngươi không sợ nữa à?” Trương Nặc khích tướng, “Còn muốn xuống nước bắt cá nữa hả?”
Đại Hổ lập tức nhớ đến chủ đề quỷ nước mà bọn họ vừa mới thảo luận, nhất thời nghẹn họng, có chút do dự, nhưng sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, lại nghĩ đến hương vị thơm ngon của cá nướng, hắn lại cảm thấy mình có thể.
Hắn ưỡn ngực: “Đại Hổ ta chưa từng sợ gì.”
“Ngươi không sợ nhưng ta sợ.” Giang Tú Thủy dứt khoát nhận thua, “Ta không chỉ sợ quỷ, mà còn sợ về nhà bị cha đánh, muốn đi thì ngươi đi một mình, ta không đi đâu.”
“Vậy ta đi một mình vậy.” Đại Hổ thấy mấy đứa bạn đều không chịu đi, bực bội định đứng dậy.
“Ê, ê, ê.” Tống Duyên Niên vội vàng ngăn cản hắn. “Đã nói là đến nhà ta chơi mà, một mình đi bắt cá thì có gì vui, chúng ta cùng đi cho gà, vịt ăn đi.”
Thấy có người ngăn cản, Đại Hổ cũng thuận theo mà ở lại, tuy hắn không sợ quỷ nước, nhưng lại sợ cái roi to bằng bàn tay của cha hắn, chỗ bị đánh hôm qua còn chưa hết sưng.
Nhưng không thể nhận thua, nghĩ đến đây, Đại Hổ lớn tiếng nói: “Ta không phải sợ, ta là nể mặt Niên ca mới ở lại chơi với các ngươi đấy.”
Tống Duyên Niên nhìn dáng vẻ vừa nói vừa len lén quan sát phản ứng của mọi người của hắn, cũng thấy buồn cười.
Chàng cũng không vạch trần hắn, sợ hắn lại mất mặt, lúc đó lại giống như pháo nổ, cãi nhau không ngừng, vội vàng gọi mấy đứa trẻ con kia lại.
Mấy người nhìn Tống Duyên Niên đổ cả bát giun đất vào trong giỏ tre, đổ nước sạch vào, cẩn thận bóp rửa.
Mãi cho đến khi rửa sạch sẽ lớp đất trên người lũ giun, chàng mới đặt sang một bên, sau đó lấy bát sành từ trong góc ra, nhóm lửa lên.
“Niên ca, còn phải rửa cả cái này nữa à?” Từ lúc Tống Duyên Niên bắt đầu rửa giun đất, Phương Đại Lực và mấy đứa kia đã tránh xa, sợ chàng gọi bọn họ giúp đỡ.
Lúc này thấy chàng đã rửa xong, bọn họ mới rụt rè tiến lên xem.
“Đương nhiên rồi, nếu không sẽ toàn là đất, gia cầm ăn vào sẽ bị bệnh đấy.” Tống Duyên Niên vừa trả lời vừa đặt bát sành lên bếp lửa, sau đó không quên đổ thêm chút nước vào trong bát.
“Còn phải luộc nữa sao?” Trương Nặc như không dám tin vào tai mình, giọng nói cũng cao hơn bình thường.
Dưới tình huống không kịp phòng ngừa, lỗ tai Tống Duyên Niên đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tống Duyên Niên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Đúng vậy, ta sợ trong giun đất có ký sinh trùng, gà con ăn vào sẽ không tốt, luộc qua một lần, ký sinh trùng bên trong sẽ chết hết.”
Nhìn biểu cảm kỳ lạ của những người khác, Tống Duyên Niên bừng tỉnh: “Không sao đâu, cái bát sành này là ta chuyên dùng để xử lý giun đất, yên tâm, ta không dùng nó để nấu cơm đâu!”
Phương Đại Lực và những người khác nhìn Tống Duyên Niên thản nhiên vươn tay, cầm một nắm giun đất thả vào nước sôi luộc chín, sau đó vớt ra, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Nghĩ đến bát trứng hấp vừa mới ăn, mấy đứa nhóc cố nén cảm giác muốn nôn, chỉ quay đầu đi, không dám nhìn động tác của Tống Duyên Niên nữa.
“Niên ca, gan ngươi thật lớn.” Giang Tú Thủy ngồi trên tảng đá cách Tống Duyên Niên hai bước chân, nói với vẻ bội phục.
“Quen rồi là được.” Tống Duyên Niên thản nhiên nói, mặt mày vui vẻ: “Mấy hôm nữa là các ngươi quen thôi.”
Mấy đứa kia không muốn tiếp lời.
Tống Duyên Niên cắt phần giun đất cuối cùng thành từng đoạn nhỏ, trộn vào thức ăn cho gà, sau đó mới đi đun nước nóng rửa tay sạch sẽ.
“Rất đơn giản phải không?” Tống Duyên Niên vừa nói vừa chú ý đến sắc mặt của mấy đứa trẻ con kia đều có chút khó coi, chàng biết bọn họ nhất thời khó mà tiếp nhận được.
Chàng thì không sao, ngay từ đầu chàng đã tiếp nhận rất tốt, cảm thấy thần kinh của chàng ở kiếp này có vẻ to lớn hơn.
“Các ngươi đừng thấy nó kinh tởm, mấy thứ này rất có ích đấy.” Tống Duyên Niên đưa ngón tay chỉ vào Đại Hổ, thuận miệng nói: “Nó không chỉ có thể làm thức ăn bổ sung cho gà con, vịt con nhà ta, mà bệnh giời leo của cha ngươi cũng có thể dùng nó để chữa trị đấy.”
“Bệnh giời leo?” Đại Hổ khó hiểu, sau đó mới phản ứng kịp là Tống Duyên Niên đang nói đến chứng bệnh mụn rộp mà cha hắn mắc phải gần đây.
Căn bệnh này của cha hắn gần đây suýt chút nữa khiến cả nhà náo loạn.
Nghe nói loại trùng dài ngoằng này có thể chữa khỏi bệnh cho cha mình, Đại Hổ lập tức phấn chấn: “Thật sao? Chữa như thế nào?”
Dạo này, cha hắn bị chứng bệnh giời leo hành hạ đến chết đi sống lại, không biết vì sao, trên mặt đột nhiên mọc ra những nốt mụn nước, mọc thành từng mảng, đau đến mức người đàn ông cường tráng như cha hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
****
Mấy ngày nay, mỗi lần bệnh tái phát, cơn đau dữ dội khiến cha hắn phải ôm mặt kêu rên.
Hơn nữa, nương hắn còn cãi nhau với cha hắn, cứ nói là cha hắn đi những nơi không sạch sẽ mới bị bệnh, nói cha hắn là đáng đời.
Cha hắn không thừa nhận!
Cha hắn nói những chuyện mình chưa từng làm, nhất định sẽ không thừa nhận, nương hắn vừa khóc vừa cãi nhau với cha hắn.
Nhà hắn đã mấy hôm nay không đi chợ bán thịt lợn nữa, tổ mẫu hắn bèn lấy một chiếc ghế đẩu thấp, ngồi ở cửa thở dài, không biết là đang than thở cho gia cảnh sa sút, hay là đang than thở cho bệnh tình của cha hắn.
Bầu không khí ngột ngạt này khiến Đại Hổ cũng không dám nghịch ngợm, hôm qua cha hắn đánh hắn, hắn còn thấy vui mừng.
Ít nhất thì lúc đánh hắn, trông cha hắn vẫn còn rất sung sức, điều này khiến Đại Hổ - người đã nghe quá nhiều tiếng kêu rên của cha hắn, trong lòng không còn sợ hãi nữa.
“Không phải là do đi những nơi không sạch sẽ đâu.” Tống Duyên Niên nghiêm túc nói, lúc này Đại Hổ mới biết chuyện, trong lúc nhất thời kích động, hắn đã kể hết chuyện cãi nhau mấy hôm nay trong nhà cho Tống Duyên Niên nghe.
****
“Ta đã nói mà, dạo này nhà ngươi sao cứ cãi nhau ầm ĩ thế.” Trương Nặc gật đầu, ra vẻ đã hiểu, như thể cuối cùng đã phá án.
“Nương ta còn luôn miệng nói cha ta, bảo hắn đừng giống như cha ngươi, tiêu xài hoang phí, nữ nhân bên ngoài đều không sạch sẽ, cha ngươi kiếm được chút tiền, có tiền là tiêu hết! Xem đi, bây giờ thì mắc bệnh hoa liễu rồi.”
Trẻ con ở nông thôn nói chuyện nam nữ không hề kiêng dè gì cả, Trương Nặc tuy mới mười mấy tuổi, nhưng lại nói năng không kiêng nể, chẳng hề ngại ngùng, rất thẳng thắn.
Nhìn thấy Đại Hổ xấu hổ thay cho cha mình, Tống Duyên Niên vội vàng tiếp lời.
“Mọi người đều hiểu lầm cha Đại Hổ rồi.”
Tống Duyên Niên thật sự thông cảm cho cha Đại Hổ, bị bệnh đã đành, lại còn bị người ta nói xấu.
Cũng không biết trong thôn sẽ đồn thổi thành ra sao nữa.
Chàng biết Đại Hổ đang lo lắng, liền nhanh chóng nói tiếp: “Cha ngươi bị bệnh, bình thường chúng ta gọi là bệnh giời leo. Bởi vì những nốt mụn nước này mọc giống hình con rắn, nên có người còn gọi là bệnh xà bang, bệnh này không chỉ rất đau, đau như bị lửa thiêu, từng cơn từng cơn một, mà còn bị sưng đỏ, ngứa ngáy, có đúng không?”
Tống Duyên Niên hỏi Đại Hổ.
Đại Hổ gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng.”
“Sao lại gọi là giời leo? Cái tên nghe oai phong thật đấy.” Trương Nặc tò mò chen vào.
“Bởi vì loại bệnh này thường mọc ở eo, hơn nữa đau như bị lửa thiêu.”
Tống Duyên Niên dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta nghe nói, một khi đã mọc từ eo đến đây, quấn thành một vòng tròn, đầu rắn chạm vào đuôi rắn là người đó sẽ chết.” Tống Duyên Niên vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Vừa dứt lời, đã thấy Đại Hổ òa khóc nức nở: “Cha ta sắp chết rồi!”
Tống Duyên Niên giật nảy mình, đây là lần đầu tiên chàng thấy Đại Hổ hung hăng như vậy mà lại khóc lóc thảm thiết đến thế.
Hơn nữa, hắn lại khóc lóc thảm thiết như vậy sau khi nghe chàng nói xong, Tống Duyên Niên có chút áy náy, cảm thấy mình đã dọa người ta rồi.
Chàng vội vàng an ủi: “Không có, không có, ta chỉ nghe người ta nói vậy thôi, không biết là thật hay giả.”
“Nhỡ đâu là thật thì sao?” Đại Hổ vừa khóc vừa hỏi.
“Cha ngươi cũng không phải mọc ở eo, hơn nữa mấy hôm trước ta thấy trên mặt hắn cũng không mọc nhiều lắm, đầu rắn và đuôi rắn chưa chạm vào nhau, sẽ không sao đâu.”
Đại Hổ lấy tay áo lau nước mắt và nước mũi: “Nhanh nói cho ta biết cách chữa trị bằng giun đất đi.”
Tống Duyên Niên âm thầm dời mắt sang chỗ khác.
“Rất đơn giản, chỉ cần dùng mật ong hòa tan với giun đất thành nước, sau đó bôi nước cốt lên chỗ mọc mụn nước, mấy hôm là khỏi, nặng hơn thì có thể uống thêm.”
Nói xong, Tống Duyên Niên nghi ngờ hỏi: “Cha ngươi chưa đi khám đại phu à?” Chàng luôn cho rằng cha Đại Hổ đang được chữa trị, những ngày này, chàng thường xuyên nhìn thấy nương Đại Hổ đổ bã thuốc ở ven đường.
Lẽ ra đại phu đã kê đơn thuốc, tình hình bệnh tình của cha hắn phải có chuyển biến tốt hơn chứ. Bản thân chàng không sợ giun đất, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không chán ghét, cho nên trước đây chàng mới không nói ra phương pháp điều trị dân gian này.
Đại Hổ lắc đầu: “Nương ta chỉ đi đến nhà bà lão họ Trương lấy ít thuốc nam, còn mang theo nước bùa về cho cha ta uống, nhưng vẫn không thấy hiệu quả.”
Tống Duyên Niên ngộ ra, bà lão họ Trương là bà cốt trong thôn, thỉnh thoảng cũng làm thêm công việc của đại phu.
Người dân kiếm tiền vất vả, bình thường sẽ không dễ dàng vào thành tìm đại phu khám bệnh, bắt mạch, chỉ là không ngờ cha Đại Hổ kiếm tiền ở trên trấn mà cũng không nỡ tìm một đại phu giỏi.
Trương Nặc nghe nói thuốc của tổ mẫu mình không có tác dụng, có chút không phục, nghi ngờ hỏi: “Niên ca, sao ngươi biết nhiều như vậy?”
****
Chẳng lẽ ta lại nói ta biết từ trong bụng mẹ ra sao? Tống Duyên Niên thầm nghĩ.
“Hình như là lần trước ta nghe cha ta hay ai đó nói vậy.” Tống Duyên Niên lấp liếʍ trả lời.
“Ấy chết, ta cũng không nhớ rõ nữa.” Nói xong, chàng ra vẻ khổ sở suy nghĩ.
Nhưng mọi người chỉ nghe thấy cái tên Tống Tứ Phong, đều tin tưởng: “Nhất định là cha ngươi.” Đại Hổ khẳng định nói, mấy đứa kia cũng tỏ vẻ đương nhiên.
Vừa nghe thấy cái tên Tống Tứ Phong, bọn họ liền không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù sao Tống Tứ Phong là thợ săn lão luyện trong thôn, là người tài giỏi, ngay cả Nguyên Sơn cũng dám vào.
Chẳng phải Niên ca ốm yếu cũng được hắn điều dưỡng đến mức khỏe mạnh, hoạt bát như vậy sao!
Hắn có chút kiến thức dân gian kỳ lạ cũng không có gì lạ.
“Vậy ta mau đi đào giun đất về cho cha ta thôi.” Đại Hổ còn chưa bắt đầu làm đã cảm thấy cha mình có cứu rồi, tâm trạng lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hắn vui mừng muốn mượn xẻng và bát sành của Tống Duyên Niên, định đào thật nhiều giun đất cho cha, nhất định phải đựng đầy một bát, như vậy mới thể hiện được địa vị của cha hắn trong lòng Đại Hổ!
Mấy đứa trẻ con lại hùng hổ chạy vào rừng, xúc một xẻng xuống đã đào được mấy con.
Đỏ đỏ, mềm mềm, không bao lâu đã bắt được một nắm đầy.
“Chắc đủ rồi nhỉ?” Giang Tú Thủy nhìn bát sành, do dự hỏi Tống Duyên Niên.
Đại Hổ vẫn còn muốn đào thêm, lúc này hắn đã hoàn toàn không còn sợ thứ này nữa, thậm chí còn tự tay kéo căng con giun đất ra, cho nó dài hơn một chút.
Tâm trạng vui vẻ, hắn còn ném một, hai con giun đất vào người Trương Nặc.
Nhìn thấy biểu cảm không chịu nổi của Trương Nặc, Đại Hổ liền cười ha hả.
Ngu ngốc, ngu ngốc thật. Tống Duyên Niên thầm nghĩ.
Quả nhiên người làm việc lớn phải biết che giấu cảm xúc!
Càng dễ để người khác nhìn thấu cảm xúc, người khác càng thích lấy chuyện đó ra công kích ngươi. Tống Duyên Niên nhìn vẻ mặt ghét bỏ giun đất của Trương Nặc, thầm nghĩ, chính vì biểu cảm chán ghét, phản kháng của hắn mới khiến Đại Hổ thích lấy giun đất ra dọa hắn.
Không thể để người khác biết được nỗi sợ hãi trong lòng mình!
Đây là đạo lý đầu tiên mà Tống Duyên Niên ngộ ra được, cũng là một trong những bài học giúp ích rất nhiều cho cuộc sống sau này của chàng.
Phương Đại Lực vội vàng ngăn cản hai người sắp đánh nhau, ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc này mặt trời đã lên cao.
Hắn đe dọa: “Còn cãi nhau nữa thì muộn giờ đấy.”
Trương Nặc hậm hực bỏ qua, lúc gần đi còn ném một cục đất vào lưng Đại Hổ.
“Này! Ngươi làm thật à! Ta chỉ là đang đùa với ngươi thôi!” Đại Hổ bất mãn kêu lên.
“Ta cũng chỉ đùa với ngươi thôi!” Trương Nặc cười giả tạo.
“Được rồi, được rồi.” Phương Đại Lực lại một lần nữa tách hai đứa trẻ đang cãi nhau ra, vỗ vào đầu Đại Hổ một cái.
“Còn hồ nháo cái gì nữa! Còn muốn đi lấy thuốc cho cha ngươi nữa không?”
Thấy Đại Hổ bị đánh, Trương Nặc mới chịu bỏ qua.
“Tan ra rồi, tan ra rồi, nó tan ra thật rồi.” Đại Hổ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn mấy con giun đất trong đĩa, thấy chúng thực sự hóa thành nước sau khi đổ mật ong vào.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Duyên Niên với vẻ mặt vui mừng: “Niên ca, thật sự cảm ơn ngươi.”
Tống Duyên Niên cất lọ mật ong lên giá gỗ, quay đầu lại nói: “Không có gì, nhà ta có mật ong mà.”
Chàng lắc lắc lọ mật ong, mật ong bên trong đã không còn nhiều. Tống Duyên Niên không khỏi thở dài, nhìn thấy mật ong này, chàng lại nhớ đến cha mình, thực sự không biết cha chàng đã đi đâu.
Chàng cúi đầu nhìn lọ mật ong, đây là mật ong rừng mà cha chàng - Tống Tứ Phong lấy từ trên núi về. Mật ong rừng thơm ngon, màu sắc vàng nhạt, ánh lên chút ánh sáng, thoạt nhìn đã biết là loại mật ong thượng hạng.
Lúc nhỏ, chàng ốm yếu, ho khan, chính là nhờ ăn mật ong rừng trộn với lá hẹ mà dần dần khỏi bệnh.
Mật ong không còn nhiều, Đại Hổ cũng không dám tham lam, chỉ lấy một bát nhỏ, sau đó vui vẻ chạy về nhà, chuẩn bị bôi thuốc cho cha.
“Niên ca, ngươi còn nhớ hôm qua những ai cùng đi chơi với chúng ta không?” Đại Hổ vừa đi, không còn tiếng ồn ào nữa, mấy đứa trẻ con lập tức cảm thấy yên tĩnh hơn hẳn, Phương Đại Lực nhân cơ hội hỏi chuyện mà hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Đại Lực, ngươi vẫn còn nhớ chuyện này à?”
Tống Duyên Niên nhìn bọn họ, vốn tưởng rằng sau khi bận rộn một hồi, bọn họ đã quên mất nỗi sợ hãi, không ngờ bọn họ vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Đúng vậy.” Phương Đại Lực tự giễu, “Không hỏi rõ ràng ta sẽ không ngủ được mất.”
“Có ta, Đại Hổ, Trương Nặc...” Tống Duyên Niên còn chưa kịp trả lời, Giang Tú Thủy ở bên cạnh đã bẻ ngón tay đếm, Tống Duyên Niên và Trương Nặc ở bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu, đây đều là những người bạn mà bọn họ có ấn tượng là đã cùng nhau đi chơi.
***
Đếm đến mười lăm, Giang Tú Thủy cụp ngón út lại, ngẩng đầu nhìn những người khác.
Hắn xòe tay ra: “Hết rồi.”
Sắc mặt Trương Nặc và Phương Đại Lực hơi tái nhợt.
“Đều tại ta, đáng lẽ ra ta nên đếm kỹ hai lần, như vậy hôm nay chúng ta cũng không phải hoang mang như vậy.” Phương Đại Lực tự trách mình.
Tống Duyên Niên lại suy nghĩ một chút: “Còn có Tử Văn nữa, chúng ta quên mất Tử Văn rồi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt mấy đứa còn lại càng thêm tái nhợt.
Tống Duyên Niên thắc mắc: “Các ngươi sao lại sợ hãi như vậy? Lúc về ta có nhìn thấy Tử Văn, cộng thêm Tử Văn, chẳng phải là vừa đủ mười sáu người sao?”
Tống Duyên Niên không hiểu, số người đã khớp rồi, còn suy nghĩ lung lung gì nữa, có gì mà phải sợ.
“Nhưng mà, hôm qua Tử Văn không đến mà.” Giang Tú Thủy sắp khóc rồi.
“Đúng vậy, hôm qua là ta đến gọi Tử Văn, nhưng nương hắn nói hắn phải ở nhà ôn bài, không cho hắn ra ngoài.” Trương Nặc nói.
Phương Đại Lực gật đầu phụ họa: “Hắn ta không đến đâu.”
Tống Duyên Niên: “Nhưng mà, lúc về có Tử Văn mà.” Chàng do dự một chút: “Các ngươi không nhìn thấy sao? Hay là hắn đến sau?”
Sau khi Tống Duyên Niên nhắc nhở, sự thật đơn giản ban đầu như được vén màn bí mật. Mấy đứa trẻ đều đột nhiên nhớ ra, lúc về đúng là có Tử Văn.
Nhưng trước đó bọn họ đều không ai nhớ rõ.
Quỷ che mắt! Trương Nặc thầm nghĩ.
Mấy đứa trẻ cùng nhau suy nghĩ hồi lâu, nhưng lại không ai có chút ấn tượng nào về việc Tử Văn đến từ lúc nào.
Cứ như thể trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện thêm một Tử Văn đi theo bọn họ về vậy.
“Chắc chắn là quỷ nước đã biến thành hình dạng của Tử Văn trà trộn vào giữa chúng ta.” Trương Nặc run rẩy nói.
Giang Tú Thủy sợ hãi kêu lên một tiếng, bịt tai ngồi xổm xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng răng va vào nhau ken két.
Lúc này không ai rảnh rỗi để ý đến hắn nữa.
Tống Duyên Niên cũng ngồi không yên nữa, chàng nhớ đến cảm giác ớn lạnh đột ngột ập đến rồi lại nhanh chóng biến mất hôm qua, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Không thể nào, giả đấy, không phải đâu!
Trên đời này thật sự có quỷ sao!
****
Tống Duyên Niên giật mình thon thót, chợt nhớ ra sáng nay nương chàng đã nói với chàng là sẽ đến nhà Tử Văn chơi, lúc đó còn hỏi chàng có muốn đi cùng hay không.
Chàng đã từ chối.
Lúc này, Tống Duyên Niên hối hận vô cùng, nếu nương chàng vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Trong lúc nóng vội, Tống Duyên Niên định chạy ra ngoài.
Phương Đại Lực nắm lấy tay chàng, lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mọi người nói xem, bây giờ Tử Văn là quỷ rồi sao?”
Mấy đứa trẻ con đều im lặng lắc đầu: “Không biết.”
“Nếu thật sự là quỷ nước, nó có thể biến thành hình dạng của người khác trong thôn không?” Tống Duyên Niên hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Phương Đại Lực nghẹn lời, suy nghĩ kỹ một chút, chuyện ma quỷ, hoàn toàn có khả năng xảy ra.
“Cho nên các ngươi mau đi báo cho thôn trưởng, sau đó gọi thêm mấy người trong thôn, cùng đi đến nhà Tử Văn xem thử, làm rõ chuyện gì đã xảy ra.” Tống Duyên Niên dặn dò: “Trương Nặc, tốt nhất ngươi nên dẫn theo cả tổ mẫu ngươi đi.”
“Chúng ta ở đây suy đoán lung tung cũng vô ích.”
“Đúng, đúng, đúng, chuyện bắt quỷ tổ mẫu ta giỏi nhất.” Trương Nặc như nắm được cọng rơm cứu mạng, gật đầu lia lịa.
Bà lão họ Trương vẫn luôn có chút điên điên khùng khùng, lúc này, Tống Duyên Niên chỉ có thể hy vọng vào bà ta, hy vọng bà ta thật sự hiểu biết về những chuyện tâm linh này.
Trong tiểu thuyết không phải đã nói rồi sao? Những người có tính cách điên khùng như vậy thường là những nhân vật lợi hại.
Tuy tiểu thuyết đều là hư cấu, nhưng chất liệu thường là lấy từ cuộc sống mà.
Chàng vẫn có thể lạc quan một chút.
Tống Duyên Niên nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, tự an ủi bản thân.
Bằng không chàng phải làm sao bây giờ? Chàng cũng rất sợ hãi!
“Ngươi không đi cùng bọn ta sao?” Giang Tú Thủy nhìn Tống Duyên Niên đi về hướng khác, ngạc nhiên hỏi.
Tống Duyên Niên hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân, tự nhủ nhất định không được hoảng sợ, không được sợ hãi, cho dù có sợ hãi cũng không được để người khác nhìn ra.
Cùng lắm thì đầu thai lại một lần nữa, chàng nghĩ, chuyện này chàng không sợ, dù sao chàng cũng có kinh nghiệm, rất quen thuộc.
Ý nghĩ kỳ lạ này lại an ủi trái tim đang đập loạn xạ của chàng.
“Ta đến nhà Tử Văn xem thử trước, chúng ta còn chưa biết tình hình cụ thể thế nào.”
Phương Đại Lực và những người khác đều nhìn chàng với ánh mắt khâm phục.
Đây đúng là người gan dạ! Gan to bằng trời.
Nhưng bọn họ cũng lo lắng nếu Tống Duyên Niên một mình đi qua đó, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ngươi một mình đi qua đó, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Không được, không được.” Phương Đại Lực lắc đầu nguầy nguậy, liên tục từ chối.
****
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi còn nhỏ như vậy.” Trương Nặc và Giang Tú Thủy cũng phụ họa.
“Chính vì ta còn nhỏ, mới dễ dàng ẩn nấp, nó sẽ không phát hiện ra ta đâu.” Tống Duyên Niên rất lo lắng, nương chàng đi đến nhà Tử Văn cũng không biết bao lâu rồi, chậm một phút thì nguy hiểm sẽ tăng lên gấp mười lần.
“Nương ta sáng sớm đã nói muốn đến nhà Tử Văn, cũng không biết nương ta đã đến đó hay chưa, bây giờ còn ở đó hay không, ta phải đến xem thử.”
Nói xong, chàng nhanh nhẹn xoay người, thoát khỏi tay Phương Đại Lực, vừa chạy về phía nhà Lâm Tử Văn, vừa quay đầu lại hét lớn với ba đứa trẻ con phía sau: “Các ngươi mau đi gọi người đi.”
Phương Đại Lực ngẩn người, nhìn bàn tay trống trơn của mình, sau đó nhìn Giang Tú Thủy và Trương Nặc một cái.
Hai đứa kia trách móc Phương Đại Lực: “Đại Lực ca, ngươi ngay cả một đứa trẻ con cũng không giữ được, vô dụng thật đấy. Nếu Niên ca xảy ra chuyện gì, ngươi xem thúc công nhà họ Tống sẽ xử lý ngươi thế nào.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cha Niên ca rất cưng chiều Niên ca, đến lúc đó hắn sẽ không nói lý lẽ đâu.” Giang Tú Thủy nhìn Phương Đại Lực với ánh mắt đồng cảm.
Phương Đại Lực muốn khóc mà không ra nước mắt: “Chuyện này cũng trách ta sao? Lực tay của hắn thật sự rất lớn.”
Nghĩ đến vẻ mặt đen sì có thể xuất hiện của Tống Tứ Phong, Phương Đại Lực rùng mình một cái, đồng thời trách móc hai đứa bạn: “Các ngươi chỉ giỏi nói ta, sao bản thân không giữ hắn lại?”
Giang Tú Thủy và Trương Nặc cũng chột dạ, bọn họ còn chưa hết hoảng sợ mà!
Vẫn chưa hoàn hồn.
Trương Nặc vội vàng nói: “Không cãi nhau với ngươi nữa, ta đi gọi tổ mẫu ta đây.” Nói xong liền chạy mất dạng.
Phương Đại Lực và Giang Tú Thủy cũng vội vàng đi gọi người.
…
Nhà họ Lâm ở phía tây thôn Tiểu Nguyên, khu vực đó vốn hoang vắng, toàn là đất đá lởm chởm, chỉ có căn nhà cũ của nhà họ Lâm đứng sừng sững bên bờ sông Khê Lăng.
Bên bờ sông còn có một rừng trúc rậm rạp, trúc mọc hoang rất nhiều, mọc um tùm che khuất cả bầu trời, cây nào cây nấy đều to bằng miệng bát, khiến cho khu vực phía tây thôn càng thêm âm u.
Tống Duyên Niên ở phía đông thôn, gần như chạy hết nửa thôn mới nhìn thấy căn nhà cũ của nhà họ Lâm.
Tổ tiên nhà họ Lâm từng rất giàu có, Lâm Tử Văn hiện đang sống trong chính là nhà tổ của bọn họ, một căn nhà gỗ kết hợp với đá, tuy trông vẫn còn chắc chắn, nhưng đã có dấu vết của thời gian, phần đá trên mặt đất phủ đầy rêu xanh.
Càng đến gần nhà họ Lâm, đường càng khó đi, đất đá lởm chởm khắp nơi.
Ngay cả đường trước cửa nhà cũng không dọn dẹp! Tống Duyên Niên phàn nàn.
Lúc này, chàng mơ hồ nhớ ra, Lâm Tử Văn là sau khi cha qua đời, năm ngoái mới chuyển về thôn Tiểu Nguyên, trước đó, bọn họ gần như cả năm đều sống ở trên trấn, chỉ khi nào đến lễ Tết lớn mới về thôn Tiểu Nguyên.
Trong đầu nghĩ lung tung đủ chuyện, rất nhanh chàng đã nhìn thấy căn nhà họ Lâm với cánh cửa vẫn đang mở.
Thính giác của Tống Duyên Niên rất tốt, chưa đến gần nhà, chàng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của nương mình.
Trái tim đang treo lơ lửng của chàng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giang thị đang nói chuyện với Ôn thị - nương của Lâm Tử Văn: “Cháu dâu, thật sự cảm ơn cháu. Chuyện Niên ca đi học bái sư, còn phải nhờ cháu và Tử Văn nói tốt với tiên sinh vài câu.”
Ôn thị mỉm cười: “Thím khách sáo rồi.”
Giọng nói của nàng dịu dàng, mang theo âm điệu đặc trưng của nữ tử Giang Nam, khác hẳn với giọng nói cứng nhắc của người dân thôn Tiểu Nguyên, nghe rất êm tai. Trước đây Tống Duyên Niên từng nghe mấy vị tẩu tử trong thôn nói, quả nhiên là thê tử của tú tài, chính là khác với mấy người quê mùa như chúng ta.
Trước đây, mỗi lần Tống Duyên Niên đến tìm Lâm Tử Văn chơi, đều nhìn thấy Ôn thị mím chặt môi, cau mày, lúc nói chuyện với Tử Văn, giọng điệu cũng rất nghiêm khắc, khiến người ta nghe xong liền không dám nghịch ngợm.
Đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy Ôn thị nói chuyện dịu dàng như vậy.
“Cháu cũng nghe nói về Niên ca, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Cho dù không có chúng ta giới thiệu, tiên sinh cũng sẽ nhận Niên ca thôi, thím cứ yên tâm.”
“Phải, phải.” Giang thị cười một tiếng rồi nói tiếp: “Nó chỉ là một đứa trẻ con, nào có thông minh gì đâu, chẳng qua là được cha nó cưng chiều nên mới lanh lợi một chút, còn nếu nói đến thông minh thì phải kể đến Tử Văn. Câu tục ngữ xưa có câu: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra biết đào hang. Tứ Phong - cha nó chỉ là một thợ săn, chỉ biết dựa vào sức lực, không thể so sánh với cha Tử Văn, haiz…”
Nói được vài câu, Giang thị chợt nhận ra mình vô tình nhắc đến Lâm tú tài, sắc mặt nàng hơi lúng túng.
Ôn thị nói: “Thím, không sao đâu. Cha Tử Văn không có phúc phận, hắn đã đi được một năm rồi, cháu cũng đã nghĩ thông suốt rồi, thím không cần phải kiêng dè.” Ôn thị thở dài một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng của nàng không tệ.
****
Khác hẳn với trạng thái đau buồn, căng thẳng một năm qua.
“Con ngoan.” Thấy Ôn thị quả thực không còn để tâm nữa, Giang thị an ủi vỗ vào tay nàng: “Cháu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, trước đây cháu như vậy, mọi người trong thôn đều rất lo lắng.”
Dừng một chút, Giang thị lại nói: “Cháu cũng đừng ép Tử Văn quá, phải biết nghỉ ngơi, buông lỏng, như vậy mới có động lực để phấn đấu. Chỉ cần Tử Văn thi đậu, cuộc sống tốt đẹp của cháu còn ở phía sau.”
“Đúng vậy, cuộc sống tốt đẹp của cháu còn ở phía sau.” Ôn thị vuốt tóc mai, khẽ nói, giọng nói rất nhỏ.
Đi học? Tống Duyên Niên vểnh tai lên, nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, lúc này chàng mới hiểu mục đích nương chàng đến nhà họ Lâm hôm nay, hóa ra là để hỏi chuyện học hành cho chàng.
Tống Duyên Niên không muốn đi học cho lắm, chàng luôn cảm thấy kiếp trước mình đã học rất nhiều rồi.
Năm năm đại học, ba năm nghiên cứu sinh, lại thêm ba năm thực tập, thật sự là quá đủ rồi.
Vài ý nghĩ kỳ lạ lại lóe lên trong đầu, Tống Duyên Niên đã quen rồi.
Nhìn xem, đây chính là hậu quả của việc uống bát canh Mạnh Bà kém chất lượng, trong đầu chàng thường xuyên xuất hiện những suy nghĩ mà bản thân không hiểu.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, Tống Duyên Niên lớn tiếng gọi về phía cổng: “Nương!”
Hai người đứng trong cổng nghe thấy tiếng gọi, đồng thời nhìn về phía đứa trẻ con đang đứng ngoài cổng. Chàng vì chạy nhanh, chạy lâu nên mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm búi tóc, búi tóc được búi gọn gàng vào buổi sáng lúc này đã rối tung.
Giang thị giật mình.
“Niên ca, xảy ra chuyện gì vậy? Sao con chạy vội vàng như vậy?”
Nói xong, nàng bước ra khỏi cổng, chạy về phía Tống Duyên Niên, ôm chàng vào lòng, nhìn chàng từ trên xuống dưới, xác định chàng không bị thương gì mới yên tâm.
“Đứa trẻ này, muốn dọa chết ta sao?” Nói xong, nàng vỗ vào cánh tay chàng một cái.
Tống Duyên Niên không hề để tâm đến lực đạo đó của Giang thị.
Chàng nhìn Ôn thị đi ra cùng Giang thị.
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng chan hòa khắp nơi, khi Ôn thị bước ra khỏi cổng, tắm mình dưới ánh mặt trời, bóng của nàng cũng hiện ra.
Tống Duyên Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có bóng, chắc là không phải quỷ đâu, Tống Duyên Niên thầm nghĩ.
Chàng lại nhìn Ôn thị vài lần, xác định mình không còn cảm thấy ớn lạnh như hôm qua, lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Chàng muốn hỏi Tử Văn thế nào rồi, nhưng nhìn căn nhà họ Lâm, chàng lại có chút e dè.
Nhỡ đâu thật sự có chuyện gì xảy ra, ba người bọn họ cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi, chuyện bắt quỷ khó khăn như vậy, cứ để người lớn giải quyết, chàng còn là trẻ con mà!
Không thể để mọi người ở đây, quá nguy hiểm. Tống Duyên Niên ngẩng đầu nhìn mặt trời, quyết định nói dối một cách thiện ý: “Nương, thôn trưởng bảo con đến gọi nương và tẩu tử đến nhà hắn một chuyến.”
“Thôn trưởng gọi chúng ta?” Giang thị khó hiểu: “Hắn tìm chúng ta có chuyện gì?”
“Con không biết, có thể là chuyện thu hoạch mùa thu.” Tống Duyên Niên mặt không đỏ, tim không đập, nói dối. “Con thấy hắn có vẻ rất gấp.”
“Đi thôi, đi thôi, đừng để thôn trưởng đợi lâu.” Giang thị xách giỏ lên, nắm tay Tống Duyên Niên định đi về thôn.
“Cháu dâu đi cùng nhé.” Thấy Ôn thị vẫn còn đứng im tại chỗ, Giang thị gọi.
“Thím đi trước đi, lát nữa cháu sẽ theo sau.”
Tống Duyên Niên sốt ruột, làm sao có thể như vậy được, còn chưa biết tình hình của Lâm Tử Văn trong nhà họ Lâm như thế nào, sao chàng có thể để Ôn thị ở lại đây một mình được.
Lỡ như xảy ra chuyện thì sao?
“Tẩu tử, tẩu cũng đi cùng đi, lúc nãy thôn trưởng đặc biệt dặn dò con nhất định phải gọi cả hai người. Thiếu tẩu, thôn trưởng sẽ mắng con đấy.”
Nói xong, chàng đáng thương nhìn Ôn thị.
Ôn thị nhìn chằm chằm vào đứa trẻ con có chút bẩn thỉu trước mặt, giống như những đứa trẻ khác trong thôn, vì chơi đùa suốt mùa hè, làn da của chàng bị rám nắng.
Nhưng chàng có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt đen láy khiến khuôn mặt chàng trở nên sinh động, có thể tưởng tượng, sau này lớn lên, chàng nhất định sẽ là một chàng trai tuấn tú.
Bị đôi mắt đó nhìn chăm chú, mong đợi, khiến người ta cảm thấy từ chối chàng là một tội lỗi tày trời.
Ôn thị mỉm cười, trong mắt còn có một tia vui mừng khó phát hiện, nàng nhẹ nhàng xoa đầu chàng.
“Được rồi, tẩu đi cùng, nhất định sẽ không để Niên ca nhà chúng ta bị mắng đâu.”
****
Tống Duyên Niên len lén ngước nhìn Ôn thị, hôm nay tâm trạng của nàng nhất định rất tốt.
Giang thị nắm tay Tống Duyên Niên, đi trên con đường đầy đá, bước chân thoăn thoắt, Ôn thị đi theo phía sau.
Mặt trời buổi trưa tháng chín cũng chẳng dịu dàng hơn mùa hè là bao, vẫn nóng bức khó chịu như vậy, mới đi được một lúc, mồ hôi đã ướt đẫm tóc mai của hai người.
Sẽ đổ mồ hôi, chắc là người rồi. Tống Duyên Niên không chắc chắn nghĩ.
****
Đi hết con đường này, rẽ qua rừng trúc là có thể nhìn thấy cánh đồng lúa của thôn. Tống Duyên Niên tăng tốc bước chân, nhưng trái tim vẫn luôn cảnh giác, không dám lơ là, luôn chú ý đến động tĩnh của Ôn thị.
Từ trong rừng trúc thổi đến một mùi hương dễ chịu, đó là hương thơm đặc trưng của tre trúc. Cùng với tiếng lá trúc xào xạc, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Tống Duyên Niên nắm tay Giang thị, cứ đi về phía có ánh nắng, khiến Giang thị phàn nàn.
“Đứa trẻ này, nắng nóng như vậy, sao còn cứ đi về phía có nắng, chỗ râm mát thế này không chịu đi, con có phải là đồ ngốc không hả?” Vừa nói, nàng vừa dùng tay quạt quạt ở trán.
Nắng gắt như vậy, chói mắt, khiến lòng người bực bội.
Tống Duyên Niên cười hì hì, lắc lắc tay Giang thị: “Đi như vậy cho nhanh mà.”
“Đứa trẻ này da dày thịt béo thật đấy, chúng ta già rồi, không sánh bằng.” Giang thị sợ Ôn thị để ý, quay sang cười với Ôn thị: “Cháu xem Niên ca kìa, cả mùa hè phơi nắng đến đen nhẻm, bây giờ lại chẳng sợ nóng chút nào.”
Nghe vậy, Ôn thị mỉm cười, vẫn dịu dàng như lúc nãy: “Sau này hắn sẽ không như vậy nữa.”
“Nào quản được nó chứ, nghịch ngợm như khỉ ấy.”
Nghe vậy, Ôn thị không nói gì nữa, Tống Duyên Niên len lén liếc nhìn nàng, vừa vặn chạm phải ánh mắt dịu dàng, trìu mến của nàng, khiến chàng sởn gai ốc, vội vàng dời mắt đi, giả vờ chăm chú đi đường.
Trong lòng chàng thầm oán thán, ánh mắt gì đây! Nhìn nhi tử mình chắc cũng chẳng có bao nhiêu yêu thương như vậy đâu.
Chàng sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ sức hút của mình lớn đến vậy sao? Trước đây cũng không thấy nàng ta yêu thương mình như vậy.
Một lát sau, phía trước truyền đến tiếng động.
“Niên ca.” Chỉ thấy Phương Đại Lực lớn tiếng gọi chàng, phía sau là thôn trưởng và bà lão họ Trương dẫn theo mấy người đang đứng bên đường.
Tống Duyên Niên mừng rỡ, thầm khen ngợi Phương Đại Lực và mấy đứa bạn, lợi hại thật, tốc độ nhanh như vậy.
Chỉ thấy thôn trưởng chống gậy, bên cạnh là mấy thanh niên trai tráng trong thôn, ai nấy đều cầm cuốc, hung hăng nhìn về phía bên này, bà lão họ Trương vốn có chút điên khùng cũng đang cau mày, im lặng nhìn về phía bọn họ.
Giang thị giật mình trước trận thế này. “Chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì sao? Vừa nãy Niên ca nói các vị đang tìm ta và cháu dâu.” Giang thị vội vàng chạy đến, giọng nói đầy lo lắng.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Giang thị biến sắc, hoảng hốt hỏi: “Có phải, có phải Tứ Phong nhà ta xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tống Duyên Niên giật mình, ngẩng đầu nhìn Giang thị, cha chàng có thể xảy ra chuyện gì chứ!
Nhưng tình hình trước mắt không cho phép chàng hỏi nhiều.
Thôn trưởng lập tức kéo Giang thị và Tống Duyên Niên lại gần, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không phù hợp với tuổi lục tuần của hắn.
“Không có, không liên quan gì đến nhà ngươi.”
Thôn trưởng lại liếc nhìn Ôn thị, nhỏ giọng hỏi bà lão họ Trương bên cạnh: “Có gì bất thường không?”
“Có một chút âm khí.” Giọng nói của bà lão họ Trương khàn khàn, mang theo âm điệu kỳ quái.
Lời vừa dứt, cả đám người xôn xao, bầu không khí vốn đã căng thẳng nay càng thêm ngột ngạt.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ôn thị, lưng thẳng tắp như dây cung đã được kéo căng, dường như chỉ cần thôn trưởng ra lệnh một tiếng, mấy thanh niên trai tráng sẽ lập tức giơ cuốc lên, xông vào đánh Ôn thị.
Đối diện với những ánh mắt đó, Ôn thị luống cuống nói: “Thôn trưởng, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ta đã làm gì sai sao?”
Nhưng không ai dám trả lời nàng.
Lúc này, giọng nói của bà lão họ Trương lại vang lên: “Không phải nàng ta, âm khí trên người nàng ta rất yếu, nàng ta là người.”
Lời vừa dứt, bầu không khí căng thẳng trong đám đông liền dịu đi không ít.
“Ôn thị, chuyện là như vậy…” Dưới sự ra hiệu của thôn trưởng, Lý Đại Phúc - một người trong thôn tiến lên một bước, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ôn thị nghe.
Nghe xong lời Lý Đại Phúc, mặt Ôn thị trắng bệch, môi run run, hồi lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Không, không thể nào.”
“Ngươi hãy nghĩ kỹ lại xem, từ hôm qua đến giờ, Tử Văn có gì khác thường không?”
Thôn trưởng dùng sức gõ cây gậy xuống đất, bụi bay mù mịt, quát khẽ một tiếng, lúc này mới kéo Ôn thị đang thất thần trở lại.
Giang thị tiến lên một bước, nắm lấy tay Ôn thị: “Đừng hoảng, hãy bình tĩnh suy nghĩ, nếu cháu hoảng loạn, Tử Văn phải làm sao?”
Ôn thị gật đầu lia lịa, nhìn Giang thị với ánh mắt vừa cảm động vừa đầy nước mắt, lúc này, chỉ có Giang thị mới đến gần an ủi nàng.
Ôn thị nghẹn ngào hai tiếng: “Thím nói đúng.”
Sau đó nàng mới bình tĩnh lại, vuốt lại mái tóc rối bời vì lo lắng, vừa hồi tưởng vừa nói: “Hôm qua, vào lúc sáng sớm, tiểu tử nhà họ Trương đã đến nhà ta, muốn gọi Tử Văn đi chơi. Vì tiên sinh nói dạo này Tử Văn học hành sa sút nên ta không đồng ý cho nó ra ngoài, bắt nó ở nhà học bài, luyện chữ.”
****
Nói xong, Ôn thị nhìn Trương Nặc trong đám đông, những người khác cũng nhìn theo.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Trương Nặc có chút căng thẳng, lắp bắp nói: “Đúng, đúng vậy, sau đó ta liền đi một mình.”
“Nhi tử ta luôn nghe lời, hiếu thảo, ta nói không được ra ngoài, nó liền ở nhà cả ngày, cho đến hôm nay, nó vẫn chưa ra khỏi nhà.”
Nói xong, Ôn thị lại vội vàng nói: “Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, nhi tử ta tuyệt đối không thể bị quỷ nước nhập vào.”
“Nhưng mà, hôm qua chúng ta đều nhìn thấy Tử Văn, sau khi chúng ta bơi xong, hắn đã đi về thôn cùng chúng ta.”
“Ta cũng nhớ ra rồi, đúng là như vậy.”
Mấy đứa trẻ con trong đám đông, ngươi một câu ta một câu, phụ họa lẫn nhau.
Ôn thị run rẩy nói: “Nhưng nhi tử ta vẫn luôn ở cùng ta, không hề ra ngoài, càng không thể nào xuống sông bơi lội được. Là ai, là ai đang giả mạo nhi tử ta?”
“Là quỷ nước!” Giọng nói của bà lão họ Trương trầm thấp, không mang theo chút cảm xúc nào, bà ta dùng gậy gõ mạnh xuống đất một cái.
“Quỷ nước biến thành hình người, nhất định phải có liên quan đến người mà nó biến thành.”
Mọi người đều thót tim!
“Hu hu, cha, con sợ quá.” Nghĩ đến việc hôm qua mình đã ở gần quỷ nước như vậy, Giang Tú Thủy sợ đến chết khϊếp.
Cơ thể run rẩy như cầy sấy, vừa khóc nức nở vừa nắm chặt lấy áo cha mình, trốn sau lưng cha, không dám thò đầu ra nữa.
Giang Mãn Kim tức giận nói: “Nhiều người như vậy, người khác đều không sợ, con sợ cái gì? Đồ vô dụng, còn bày ra vẻ mặt ẻo lả này nữa, ta đánh chết con.”
Giang Tú Thủy nhìn thấy nắm đấm của cha mình, mím chặt môi, tủi thân buông tay ra, tự mình đứng sang một bên.
Mọi người nhìn thấy Giang Tú Thủy sắp khóc đến nơi, đều không đành lòng, cảm thấy Giang Mãn Kim quá nghiêm khắc.
Người lớn còn sợ, huống chi là một đứa trẻ như vậy!
“Niên ca đừng sợ, đừng sợ.”
Giang thị đứng phía sau thôn trưởng, nghe xong mới biết chuyện hôm qua, sắc mặt nàng trắng bệch, quay người ôm lấy Tống Duyên Niên đang đứng bên cạnh, vuốt ve lưng chàng, sau đó lại xoa xoa dái tai chàng, miệng lẩm bẩm: “Sờ lông cho đỡ sợ, vỗ vỗ người cho hồn về…”
Tống Duyên Niên nhìn thấy Giang thị có chút hoảng hốt, nhưng vẫn an ủi chàng, trong lòng chàng chợt dâng lên một tia xót xa, chàng xoay người ôm lấy Giang thị.
“Nương cũng đừng sợ, Niên ca sẽ bảo vệ nương.”
Giang thị cảm động, siết chặt đứa nhi tử nhỏ trong lòng.
“Nhi tử của ta~”
Chỉ nghe thấy tiếng Ôn thị gào khóc thảm thiết, nàng lao đến trước mặt bà lão họ Trương.
“Trương bá mẫu, cầu xin bá mẫu hãy cứu Tử Văn, Tử Văn nhà cháu nhất định không phải quỷ nước, hôm qua và hôm nay nó đều không ra khỏi nhà, vẫn luôn ở nhà cùng cháu.”
“Có phải hay không, đến đó xem thử là biết.” Bà lão họ Trương lúc này mới chịu nhìn Ôn thị.
Ánh mắt của bà lão họ Trương dừng lại hơi lâu, Ôn thị có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh nước mắt nàng lại rơi xuống, nàng xoay người cầu xin thôn trưởng: “Thôn trưởng, cầu xin ngài hãy cứu Tử Văn, Lập Tường đã đi rồi, nhà họ Lâm chúng cháu chỉ còn lại một đứa nhi tử độc nhất là Tử Văn, nếu nó mà xảy ra chuyện gì nữa, cháu phải sống sao đây?”
Nói xong, Ôn thị òa khóc nức nở.
“Ông trời ơi, có phải kiếp trước cháu đã tạo nghiệp chướng gì không? Lập Tường xảy ra chuyện, bây giờ Tử Văn cũng vậy, cháu còn sống để làm gì nữa?”
Mọi người nghe nàng khóc, trong lòng đều cảm thấy thương xót.
“Đúng vậy, Lâm nương tử thật đáng thương.” Trong đám đông vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Lâm tú tài đã thi đậu tú tài, là tú tài chân chính đấy.”
“Đáng tiếc mệnh bạc, không có phúc hưởng.”
Mấy người thở dài, lắc đầu, chuyện đã qua một năm rồi, mỗi lần nhắc đến, người trong thôn đều cảm thán không thôi, huống chi là Ôn thị - người trong cuộc.
“Ôn thị đúng là số khổ.”
Ôn thị đứng dưới ánh mặt trời, nghe những lời bàn tán xung quanh, giống như trước đây, đầu óc nàng choáng váng, nàng cắn chặt răng, véo mạnh vào lòng bàn tay, tự nhủ không sao đâu, không sao đâu, bây giờ đã khác rồi, nàng sẽ là người có phúc.
Bà lão họ Trương không để ý đến những lời bàn tán của mọi người, tự mình đi về phía tây thôn, nhà họ Lâm ở phía đó.
“Nhanh lên, mọi người đi theo ta.” Thôn trưởng vội vàng gọi mọi người.
Trong đám đông, có mấy người do dự, nắm chặt cuốc trong tay, đứng im tại chỗ.
Thôn trưởng tức giận dậm chân: “Đồ nhát gan!”
Hắn chỉ vào những người không chịu nhúc nhích: “Các ngươi cho rằng chuyện này không liên quan đến các ngươi sao? Đám nhát gan! Nếu để con quỷ đó hoành hành, ta xem trong thôn còn ai có thể thoát được.”
Mọi người giật mình thon thót.
Mọi người nhìn nhau, Tống Tam Phong - tam thúc của Tống Duyên Niên bị đẩy ra ngoài, cười gượng với thôn trưởng: “Thôn trưởng, chúng ta không phải không muốn đi, chỉ là vừa nghe thấy chuyện ma quỷ, chân có hơi run thôi.”
****
“Hừ!” Thôn trưởng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, quay đầu đi theo bà lão họ Trương.
Mấy người dân phía sau nắm chặt cuốc trong tay, nhìn nhau một cái, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Tống Duyên Niên định bước theo, Giang thị vội vàng kéo chàng lại: “Niên ca, ngoan nào, về nhà với nương, con còn nhỏ, đừng đến đó, không tốt đâu.”
Tống Duyên Niên không nghe lời Giang thị, chuyện hôm nay, nếu có thể tránh được thì tất cả mọi người đều có thể tránh được, nếu không tránh được thì ai cũng đừng hòng chạy thoát, ít nhất chàng phải làm rõ mọi chuyện, cho dù có chết cũng phải chết cho rõ ràng.
Chàng liền hét lớn với Giang thị một tiếng “Con không sợ”, sau đó chạy đến sau lưng bà lão họ Trương.
Giang thị tức giận: “Đứa trẻ này, sao lại hồ đồ như vậy.” Nàng nhìn chiếc giỏ trống trên tay, ném sang một bên, bực bội nói: “Lúc này rồi mà ta còn cầm theo cái này làm gì chứ!”
Nhưng nàng lại không dám làm càn trước mặt bà lão họ Trương và thôn trưởng, nàng cắn răng, cũng bước theo.
Khoảng một khắc sau, mọi người cuối cùng cũng đến nhà họ Lâm bên bờ sông.
Lúc nãy khi Ôn thị rời đi đã đóng cửa lại, lúc này cửa nhà đang đóng chặt.
Thôn trưởng nhìn bà lão họ Trương đang nhìn chằm chằm vào cánh cổng, nhỏ giọng hỏi: “Trương gia tỷ tỷ, có gì bất thường sao?”
Bà lão họ Trương không trả lời, tự mình cúi người xuống, sờ sờ vũng nước ở góc tường, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, lúc này mới đứng dậy, nhìn nhà họ Lâm với vẻ trầm ngâm.
Mọi người nhìn vũng nước trên tay bà ta, không nhịn được mà lùi lại một bước.
****
Dưới sự ra hiệu của thôn trưởng, Ôn thị run rẩy đưa tay ra, thử hai ba lần mới cắm được chìa khóa vào ổ khóa, ổ khóa bằng sắt bị nàng xoay cho kêu loảng xoảng.
Âm thanh này lọt vào tai mọi người, khiến trái tim ai nấy đều căng thẳng.
“Nữ nhân này thật là lề mề.” Một thanh niên trai tráng trong thôn đặc biệt bực bội trước âm thanh này, hắn khó chịu gãi đầu tóc rối bù như tổ chim, miệng lầm bầm chửi rủa.
Sau đó nhổ một bãi nước bọt xuống đất, dùng sức giậm chân.
“Ngươi giỏi thì lên đi, ở đây lải nhải cái gì?”
Đại tẩu nhà họ Phương liếc xéo hắn đang bồn chồn, chỉ cảm thấy hắn càng phiền phức hơn, bèn không khách khí đáp trả, lời lẽ sắc bén như mọi khi.
Người thanh niên kia trừng mắt nhìn nàng, nhưng không dám lên tiếng nữa. Trong tình huống này mà còn cãi nhau, dù nói thế nào cũng đều là sai.
Mọi người cũng không để tâm đến chuyện nhỏ này, ở nông thôn, chỉ cần là chuyện nhỏ như gánh nước, giặt quần áo cũng có thể khiến người ta đánh nhau, huống chi chỉ là cãi nhau vài câu.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đôi tay đang mở khóa kia, chỉ thấy đôi tay trắng nõn nà kia lại run rẩy hai cái, lúc này mới cắm được chìa khóa vào ổ khóa.
Tống Duyên Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, chàng lại hít thở rất khẽ, dáng vẻ cẩn thận, như thể sợ phá hỏng chuyện lớn, khiến người ta vừa thấy đáng yêu vừa thấy thương.
Bà lão họ Trương đứng trước mặt chàng thì vẫn mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm, vô cùng bình tĩnh.
Chỉ có sống lưng thẳng hơn bình thường của bà ta mới khiến Tống Duyên Niên hiểu được, bà ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Két” một tiếng, cánh cửa lớn mở ra.
Trái tim đang treo lơ lửng của mọi người không hề được thả lỏng khi cánh cửa lớn được mở ra, mà chỉ cảm thấy nặng nề hơn.
Không ai dám lên tiếng, cánh cửa lớn mở ra như miệng quái vật đang há to, giữa ban ngày ban mặt, lại khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Bà lão họ Trương hít sâu một hơi, bước vào trong trước.
Mấy người phía sau âm thầm đẩy nhau, miễn cưỡng nhấc chân bước theo.
Cuối cùng, một đám người ùa vào trong, khiến cho cái sân nhỏ vốn không lớn lắm bỗng chốc trở nên chật chội.
Những người không vào được sân cũng lo lắng dò đầu dò cổ nhìn vào trong.
Đây là một ngôi nhà có sân vườn, sân không lớn lắm, góc sân có một cây hòe cổ thụ, vỏ cây màu nâu sẫm, lúc này đã là đầu thu, nhưng lá cây vẫn xanh um tươi tốt, cành lá sum suê, tỏa bóng râm xuống mặt đất.
Bà lão họ Trương âm thầm thở dài, cây hòe, quỷ mộc, mà nó lại xanh tươi như vậy, không có gió cũng lay động, e rằng âm khí này…
Nghĩ vậy, bà ta lại nhìn sang chỗ khác.
Sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, không giống như nhà người khác ở nông thôn, nuôi gà, vịt… toàn bộ cái sân trông càng sạch sẽ, cũng càng yên tĩnh hơn.
Chỉ là lúc này, mọi người không hề thích sự yên tĩnh này.
Nhìn vào trong là nhà chính, trên bàn thờ bát giác, dưới bài vị tổ tiên còn bày biện hoa quả tươi. Bà lão họ Trương cau mày, trong mắt dường như có chút nghi ngờ.
Tổ tiên trấn trạch, bảo vệ con cháu, sao có thể dễ dàng để quỷ vật vào nhà như vậy?
E rằng con quỷ này không hề đơn giản. Trong mắt bà lão họ Trương lóe lên một tia lo lắng.
****
Còn chưa kịp quan sát kỹ, bà ta đã nghe thấy một câu hỏi do dự vang lên từ phía trước.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Hai bên nhà chính đều có một gian nhà nhỏ, lúc này, theo tiếng nói, cửa một gian phòng bị người ta mở ra từ bên trong.
Lâm Tử Văn thò đầu ra từ sau cánh cửa, nhìn thấy nhiều người trong thôn như vậy, thậm chí còn có mấy người cầm cuốc, thoạt nhìn không hề thân thiện, hắn giật mình hoảng sợ.
Hắn rụt rè hỏi một câu, mặt cũng đỏ bừng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Tử Văn suýt chút nữa thì khóc, run rẩy hỏi: “Chuyện, chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Ôn thị đang đứng trong đám đông, hai mắt hắn sáng lên, gọi với vẻ cầu cứu: “Nương.”
“Sao nhà chúng ta lại có nhiều người như vậy? Bọn họ định làm gì vậy?”
Ôn thị nghe tiếng “nương” kia, nước mắt lưng tròng, nhìn bà lão họ Trương, kích động nói: “Trương bá mẫu, người xem, Tử Văn nhà cháu còn nhận ra cháu, nó không sao, nó không bị quỷ vật nhập vào, nó không sao.”
Nói xong, nàng định kéo tay áo bà lão họ Trương, nhưng bị thôn trưởng ngăn lại, thôn trưởng không đồng ý với hành động của nàng, nói: “Kéo kéo như vậy làm gì? Đừng làm ảnh hưởng đến bá mẫu ngươi, bà ấy tự có chừng mực.”
Nói xong, thôn trưởng cảnh giác nhìn Lâm Tử Văn một cái rồi nói tiếp: “Hơn nữa, quỷ quái rất giỏi mê hoặc lòng người, ngươi chớ chỉ nghe một câu nói của nó mà lơ là cảnh giác.”
“Quỷ? Quỷ gì cơ? Mọi người đang nói gì vậy?”
Lâm Tử Văn mặt mày trắng bệch, khó hiểu lắc đầu, nhìn Ôn thị với ánh mắt cầu xin, trong mắt tràn đầy sợ hãi: “Nương, mọi người định làm gì vậy? Con sợ quá.”
Ôn thị không đành lòng quay đầu đi, không dám nhìn bàn tay đang đưa ra của Lâm Tử Văn nữa.
Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, bà lão họ Trương mở túi vải đen hình tròn mà bà ta mang theo bên người ra.
Một chiếc gương đồng có kiểu dáng cổ xưa, xung quanh viền gương được chạm khắc hoa văn phức tạp, kỳ lạ xuất hiện trước mặt mọi người.
Tống Duyên Niên kinh ngạc, hai mắt như muốn phát sáng.
Chàng nghĩ, chiếc gương đồng này thoạt nhìn đã biết là bất phàm, nhất định là bảo bối.
Chỉ thấy bà lão họ Trương cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve thân gương, sau đó nhìn Lâm Tử Văn, ánh mắt dưới đôi mi rũ xuống sâu thẳm.
“Đây là pháp khí trấn sơn của phái Ngộ Sơn chúng ta - Thiên Nguyên Bảo Kính.”
“Vạn vật trên đời, tu luyện thành tinh, đều có bản lĩnh mượn hình người để mê hoặc người khác. Nhưng có thể lừa gạt được người phàm, lại không thể nào qua mắt được Thiên Nguyên Bảo Kính.”
Nói xong, bà ta lại lớn tiếng nói: “Yêu nghiệt! Hiện nguyên hình trong gương đi!”
Giọng nói của bà lão họ Trương đột nhiên trở nên sắc bén, ánh mắt hung dữ nhìn thiếu niên đang nép sát sau cánh cửa, mặt mày trắng bệch.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng Lâm Tử Văn đã mang theo tiếng khóc, hắn chỉ là ở nhà ôn bài thôi mà, sao vừa mở cửa ra như thể cả thế giới đã thay đổi vậy?
Hắn mở rộng cửa, muốn chạy đến bên cạnh nương mình, hành động này đã kích động mọi người, chỉ thấy mấy người giơ cuốc lên, đe dọa hắn không được manh động.
Lâm Tử Văn lại rụt chân về.
Hắn nhìn Ôn thị với ánh mắt cầu xin, van nài: “Nương, con biết sai rồi, sau này con không dám ham chơi nữa, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, tiên sinh nói con không có thiên phú, không giống như cha, có tài năng văn chương, con chỉ là nghe xong có chút buồn, cho nên mới lơ là việc học.”
Nói đến đây, giọng điệu của hắn trở nên gấp gáp: “Nương, người tin con đi, con nhất định sẽ nỗ lực gấp bội để thi đậu công danh, sẽ không để người thất vọng nữa.”
“Yêu nghiệt vô sỉ, còn giả vờ.” Bà lão họ Trương cười khẩy.
Chỉ thấy bà ta miệng lẩm bẩm, tay chân khoa trương, kỳ quái múa may, sau đó xoay người một vòng, đột nhiên giơ cao chiếc gương đồng trong tay lên, hướng về phía mặt trời.
Một luồng ánh sáng lớn từ trên trời chiếu xuống, như thể có một lực lượng nào đó đang kéo ánh sáng mặt trời, hội tụ vào chiếc gương đồng đó.
Chiếc gương tròn vốn mờ nhạt, bụi bặm, bỗng chốc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói lọi.
Ánh sáng ấm áp, sáng chói nhưng không chói mắt.
Thật sự là bảo bối. Tống Duyên Niên lại một lần nữa kinh ngạc, chàng nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng đang tỏa sáng, không nỡ chớp mắt.
Thời gian bà lão họ Trương dẫn dụ ánh sáng mặt trời như rất lâu, nhưng thực chất chỉ trong nháy mắt.
Chẳng bao lâu sau, bà lão họ Trương đứng giữa đám đông, như đang nâng một vầng thái dương, hướng mặt gương về phía Lâm Tử Văn.
Lúc này, bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng không dám coi thường bà lão thấp bé, lưng hơi còng kia.
Trên khuôn mặt già nua, nhăn nheo của bà ta, đôi mắt vốn đυ.c ngầu lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Khoảnh khắc đó, mọi người chỉ cảm thấy bà ta như thần như phật, không buồn không vui, nhưng lại thương xót chúng sinh.
****
Thần tính! Trong đầu Tống Duyên Niên chợt lóe lên ý nghĩ này, lúc này, nhìn bà lão họ Trương đang đứng trong sân, chàng lại cảm thấy bà ta không giống bà lão họ Trương.
Đột nhiên, trong tai mọi người vang lên một tiếng kêu the thé, mơ hồ.
Tống Duyên Niên có thính giác nhạy bén, trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ đau đớn, chàng vội vàng bịt tai, ngồi xổm xuống.
Âm thanh đó kéo dài gần một khắc, oán hận, uất ức, thậm chí còn có sự âm u, lạnh lẽo, kèm theo sự độc ác như giòi bọ đeo bám.
“Nương~” Tiếng kêu lúc gần lúc xa, đến lúc này, quỷ vật kia còn kêu lên một tiếng “nương” the thé, mơ hồ.
Tống Duyên Niên nghe đến mức toát mồ hôi lạnh, chàng không nhịn được mà mở to mắt nhìn Lâm Tử Văn.
Lúc này, Lâm Tử Văn đã ngã xuống đất.
Vào lúc ánh sáng mặt trời vừa chiếu đến, hắn đã như bị rút mất hồn phách, ngã xuống đất bất tỉnh.
Ôn thị vốn tỏ vẻ sợ hãi, lúc này lại lao đến ôm lấy hắn: “Lập… Con không sao chứ? Tử Văn, Tử Văn.” Vừa nói, nàng vừa lay lay cơ thể mềm nhũn của Lâm Tử Văn.
Không biết là do nhất thời nóng vội hay không, cơ thể nàng đã che khuất một phần ánh sáng mặt trời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Duyên Niên có chút lo lắng.
Chàng thầm nghĩ, không biết ánh sáng mặt trời bị cơ thể đại tẩu che khuất như vậy có ảnh hưởng đến việc bà lão họ Trương trừ tà hay không.
Không được, vẫn nên để đại tẩu tránh ra thì hơn, Tống Duyên Niên nhìn trái nhìn phải, muốn gọi ai đó đến kéo Ôn thị ra.
Người có suy nghĩ này không chỉ có mình Tống Duyên Niên.
Chỉ là lúc này, mọi người đều bị dọa sợ, thật sự có quỷ! Sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy quỷ.
Sắc mặt mọi người trắng bệch nhìn về phía trước, lắc đầu, hai chân như bị đóng đinh xuống đất, không ai dám tiến lên một bước.
Đùa à, quỷ là thứ vô hình, lỡ như bị nó nhập vào người thì làm sao bây giờ?
Như đã thỏa thuận từ trước, mọi người đều núp sau lưng bà lão họ Trương, ngay cả thôn trưởng vốn dĩ đang đứng cạnh bà lão họ Trương cũng lùi lại một bước, không còn giữ vị trí dẫn đầu nữa.
Tống Duyên Niên bất lực liếc nhìn lão già này một cái. Thôn trưởng, chẳng lẽ ông cho rằng mình lén lút lùi lại một chút thì người khác sẽ không nhìn thấy sao?
Chàng lại nhìn bà lão họ Trương, tuy biểu cảm của bà ta rất nghiêm túc, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt, Tống Duyên Niên biết, cách làm này của bà lão họ Trương tuy nhìn có vẻ uy lực, nhưng cũng hao tổn rất nhiều nguyên khí.
Còn chưa biết là bà ta và quỷ vật, ai sẽ kiệt sức trước.
Chàng cắn răng, chạy đến, định kéo Ôn thị ra.
****
Giang thị lao đến cũng không ngăn cản được chàng, nàng tức giận dậm chân.
Càng đến gần Lâm Tử Văn, tiếng gào thét trong tai càng thêm chói tai, sắc bén.
Tống Duyên Niên nhịn đến mức đầu đầy mồ hôi, cố gắng tự nhủ trong lòng, nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, chàng cảm thấy tiếng gào thét trong tai quả thực đã nhỏ hơn một chút.
Ở nơi chàng không nhìn thấy, như thể theo ý niệm của chàng, chất keo dạng khí trong không khí đã hình thành một lớp màng vô hình bên tai chàng, từng lớp từng lớp bao phủ, mãi cho đến khi Tống Duyên Niên cảm thấy dễ chịu hơn một chút mới dừng lại.
Ơ! Tống Duyên Niên kinh ngạc, không phải là ảo giác.
Nhưng lúc này, chàng không rảnh để nghiên cứu kỹ hơn.
Chàng kéo góc áo Ôn thị: “Tẩu tử, tẩu tử, chúng ta tránh ra một chút đi, để Trương bà trừ tà cho Tử Văn, lát nữa Tử Văn sẽ khỏi thôi.”
Ôn thị vẫn ôm chặt lấy Lâm Tử Văn, không hề để ý đến Tống Duyên Niên, như thể đã chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Tống Duyên Niên không hề nản lòng, chàng lại dùng sức kéo Ôn thị, lần này chàng tăng thêm lực, thậm chí còn kéo cho Ôn thị loạng choạng.
Tuy Ôn thị có dáng người điển hình của nữ tử Giang Nam, nhưng cân nặng của nàng cũng không hề nhẹ, có thể thấy Tống Duyên Niên khỏe đến mức nào.
Chàng ghé sát tai Ôn thị, hét lớn: “Tẩu che mất ánh sáng mặt trời rồi, như vậy sẽ hại chết Tử Văn đấy, tránh ra một chút đi!”
Giọng nói vốn non nớt của trẻ con, lúc này đột nhiên trở nên the thé, chói tai đến mức như muốn làm thủng màng nhĩ, chẳng hề kém cạnh tiếng gào thét của quỷ.
Ôn thị đột ngột ngẩng đầu nhìn Tống Duyên Niên.
Tống Duyên Niên giật mình trước ánh mắt đó, buông tay ra, vì quán tính mà chàng ngã ngồi phịch xuống đất.
“… Tẩu tử?”
Chàng chớp chớp mắt, Ôn thị trước mắt vẫn là vẻ mặt yếu đuối, lo lắng, có chút hoang mang.
“Là Niên ca à?” Ôn thị gượng cười với chàng.
Khiến Tống Duyên Niên không nhịn được mà nghi ngờ, chẳng lẽ ánh mắt oán hận, độc ác, âm hiểm ban nãy chỉ là ảo giác của chàng?
“Tẩu tử, tẩu mau tránh ra một chút đi, nếu không sẽ che mất ánh sáng của Trương bà đấy.” Thấy Ôn thị không nhúc nhích, Tống Duyên Niên lại nói.
****
Nghe vậy, Ôn thị vội vàng quay đầu nhìn bà lão họ Trương đang làm phép, sau đó lại nhìn Lâm Tử Văn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nàng vội vàng đứng dậy.
Nhưng khi sắp đứng dậy, nàng lại như không còn sức lực, kêu lên một tiếng rồi ngã sang một bên, đè lên người Lâm Tử Văn, che khuất thêm một phần ánh sáng.
Chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” rất lớn, là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Tống Duyên Niên nghi ngờ, không biết khi tỉnh lại, xương sườn của Tử Văn có còn nguyên vẹn hay không, đừng đến lúc đó, quỷ nước chưa kịp làm hại hắn, mà ngược lại bị chính nương hắn đả thương.
Chàng cau mày, bực bội nhìn Ôn thị đang luống cuống dưới đất: “Đại tẩu!”
“Ta, ta không cố ý.” Ôn thị hoảng hốt lắc đầu, đau khổ nói: “Ta không còn sức lực nữa.”
“Vậy tẩu bò sang một bên đi.” Tống Duyên Niên chỉ huy, vừa nói vừa đưa tay ra kéo Ôn thị, muốn giúp nàng một tay. Nhưng làm vậy, chàng cũng không thể tránh khỏi việc chạm vào luồng ánh sáng thần bí kia.
Ấm áp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất sạch sẽ.
Vừa chạm vào luồng ánh sáng đó, Tống Duyên Niên liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, như thể bị thứ gì đó dịu dàng vuốt ve, cơn đau ở tai cũng biến mất.
Thật thoải mái.
Tống Duyên Niên thầm nghĩ, sau đó len lén nhìn Ôn thị đang ngồi bệt dưới đất, tâm trạng bất an.
Chàng nghĩ lung tung, chẳng lẽ lúc nãy nàng ta cố ý không đứng dậy? Dù sao thì, với tư cách là con người, được ánh sáng này chiếu vào người thật sự rất thoải mái.
Không thể nào, không thể nào, Tử Văn là nhi tử duy nhất của nàng ta mà. Tống Duyên Niên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Nhưng ngay sau đó, chàng lại có chút không chắc chắn.
Tống Duyên Niên tập trung sự chú ý vào bà lão họ Trương, luồng ánh sáng đã bắt đầu yếu dần, chàng tham lam nhìn chằm chằm, muốn cướp lấy luồng ánh sáng trong tay bà ta.
Không còn bị Ôn thị che khuất, dưới uy lực của Thiên Nguyên Bảo Kính, tiếng gào thét the thé kia dần dần nhỏ đi, sau đó biến mất.
Tống Duyên Niên tiếc nuối nhìn luồng ánh sáng kia cũng dần dần yếu đi, cho đến khi nó nhảy ra khỏi tay bà lão họ Trương, nhảy nhót, như thể đang chào tạm biệt, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Chàng ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn về phía luồng ánh sáng biến mất.
Bà lão họ Trương ôm chiếc gương đồng đã trở lại bình thường, đi cà nhắc vài bước mới đến trước mặt Lâm Tử Văn.
Bà ta ngồi xổm xuống, lật mặt Lâm Tử Văn đang úp mặt xuống đất lên, đưa mặt gương về phía hắn.
Trong gương đồng phản chiếu rõ ràng khuôn mặt trắng bệch, nhắm chặt mắt của Lâm Tử Văn.
Bà lão họ Trương mệt mỏi nhưng hài lòng, giọng nói khàn khàn: “Được rồi, quỷ nước đã lộ nguyên hình dưới pháp lực của Thiên Nguyên Bảo Kính, bây giờ đã bị tiêu diệt.”
Nghe vậy, mọi người reo hò vui mừng, ôm lấy người bên cạnh.
Chỉ cần nghĩ đến việc thật sự có quỷ quái trà trộn vào thôn Tiểu Nguyên, mọi người đều sợ hãi.
Ánh mắt nhìn bà lão họ Trương tràn đầy kính sợ và biết ơn.
“Bây giờ biết sợ rồi chứ?” Đại tẩu nhà họ Phương dùng móng tay véo mạnh vào dái tai Phương Đại Lực.
“Không dám nữa, không dám nữa.” Phương Đại Lực mếu máo, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, hắn nghẹn ngào nói: “Cả đời này con không dám xuống nước chơi nữa.”
Mấy đứa trẻ con xung quanh cũng gật đầu lia lịa.
Đúng vậy, sợ chết khϊếp.
“Cũng không cần phải làm quá như vậy.” Bà lão họ Trương chậm rãi nhúc nhích, dù sao thôn Tiểu Nguyên cũng dựa vào núi, dựa vào sông để kiếm sống, nếu không dám xuống nước, sau này làm sao nuôi sống gia đình?
Chẳng lẽ lại dựa vào chút thu hoạch ít ỏi trên đồng ruộng sao? Bà lão họ Trương thầm mỉa mai.
“Hôm qua các ngươi cũng thật trùng hợp, lúc xuống nước lại đúng vào ngày, giờ, tháng âm, cho nên mới bị quỷ mê hoặc tâm trí, đồng ý dẫn nó lên bờ, cho nó cơ hội biến thành hình dạng của tiểu tử Lâm gia, mê hoặc các ngươi.”
Nói xong, bà ta lại suy nghĩ một chút rồi hỏi đám trẻ con: “Hôm qua có ai chỉ đường cho quỷ nước, để nó đến nhà Lâm gia không?”
Lời vừa dứt, mặt mấy đứa trẻ con đều trắng bệch, chúng nhìn nhau rồi lắc đầu.
Nhưng một đứa trẻ con trốn sau lưng cha nương, hồi lâu mới thò đầu ra, run rẩy gật đầu: “Hôm qua con thấy Tử Văn, à không, con thấy quỷ nước có vẻ hơi ngơ ngác, cho nên đã đưa nó đến ngã ba đường này.”
Nói đến đây, hắn lí nhí bẻ ngón tay: “Con không biết đó là quỷ nước, con tưởng đó là Tử Văn.”
Nói xong, hắn thút thít.
Cha nương bên cạnh xoa đầu hắn, đau lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng, dù sao thì con đường này đúng là do nhi tử nhà mình dẫn đường.
Mọi người thương xót nhìn Lâm Tử Văn vẫn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Đứa trẻ này thật sự là xui xẻo, ngoan ngoãn ở nhà học bài, không đi theo đám nhóc kia xuống nước nghịch ngợm, kết quả cuối cùng lại bị quỷ nước nhập vào.