Vừa nói, cô vừa để Mạc Nam Trần tiến vào.
Mạc Nam Trần đi theo phía sau cô, vẻ mặt vô cùng khó chịu: “Loại người như cô, nếu như thực sự gặp phải bọn bắt cóc, thì thật không biết ai mới là người gặp xui xẻo nữa!”
Hạ Chi Mạt: “…”
Sao người đàn ông này lại độc mồm độc miệng như vậy nhỉ?
Cô là người gặp chuyện không may, Hạ Chi Mạt cảm thấy bản thân cô cũng không cần phải so đo với anh làm gì, tiến vào phòng khách, cô xoay người rót cho anh một cốc nước.
Mạc Nam Trần nhìn một lượt khắp phòng khách, sau đó ngồi lên ghế sofa, ánh mắt anh như trước vẫn lạnh lùng mà nhìn Hạ Chi Mạt đang rót nước cho mình.
Sau khi rót nước xong, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng lại không hề có ý định mở miệng nói chuyện.
“Cạch!” Một chiếc chìa khóa xe và tấm thẻ ngân hàng được đặt lên bàn.
Hạ Chi Mạt sững sờ nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Xe cho cô dùng, còn tiền trong thẻ là phí trả cho cô vì đã làm con dâu nhà họ Mạc.” Anh nói xong nhẹ nhàng cầm cốc nước lên uống.
Hạ Chi Mạt ngẩn người nhìn chiếc chìa khóa xe và tấm thẻ trên bàn.
Sau đó, cô nghe anh nói tiếp: ” Bởi vì trước mắt nhà họ Mạc vẫn còn chưa biết việc tôi và cô kết hôn với nhau, vậy nên lễ cưới có thể sẽ bị hoãn lại…”
Anh còn chưa nói xong, Hạ Chi Mạt đã nói: “Không cần.”
Thấy anh nhíu mày, cô mở miệng giải thích: “Ý của tôi là, nếu như có thể, tốt nhất là chúng ta không cần phải tổ chức lễ cưới đâu, nếu sau này anh có ý nghĩ khác, vậy thì tôi có thể ly hôn với anh.”
Anh kết hôn với cô, tuy cô không rõ mục đích của việc kết hôn này là gì, nhưng chắc chắn không phải là vì anh yêu cô, vì vậy, Hạ Chi Mạt thật sự có chút mong chờ đối với việc sau này hai người có thể sẽ ly hôn.
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Mạc Nam Trần dần trở nên u ám, cô nói vậy là có ý gì?
“Vừa mới kết hôn mà cô đã nghĩ đến việc ly hôn rồi à?” Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt trông vô cùng lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì cả, nhưng Hạ Chi Mạt lại có thể nhận ra, dường như nhiệt độ trong phòng này đang dần hạ xuống.
Cô muốn giải thích, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy lại không tìm ra bất kỳ một lý do nào, vậy nên đơn giản, nhẹ nhàng mà nói: “Đây chẳng phải là tôi vì anh mà suy nghĩ hay sao? Lỡ như có một ngày nào đó anh gặp được người mà anh yêu thật lòng thì…”
Câu tiếp theo, cô không nói, nhưng ý mà cô muốn diễn đạt thì đã quá rõ ràng rồi, tối hôm qua, cô nhìn thấy anh nhận một cuộc điện thoại, hình như vẻ mặt của anh lúc ấy vô cùng dịu dàng, ngoại trừ khả năng anh bị một phú bà nào đó bao dưỡng thì người phụ nữ có tên là Hân Nhiên ấy, chắc có lẽ là người mà anh thích.
Mạc Nam Trần liếc nhìn cô, trong lòng vô cùng buồn phiền, ánh mắt dừng lại trên người cô, mang theo ý cảnh cáo, nói: “Hạ Chi Mạt, quân nhân đã kết hôn rồi thì không thể ly hôn.”
Vậy mà cô quên mất, anh là quân nhân.
Cô khẽ thở dài, gật đầu, không muốn cùng anh nói thêm gì nữa, trực tiếp hỏi: “Đã trễ thế này rồi, anh còn đến đây làm gì vậy?”
“Cô nghĩ tôi đến đây làm gì?” Tâm tình của anh không tốt, lời nói ra vô cùng khó nghe.
Hạ Chi Mạt không nói gì nhìn anh: “Bác sĩ Mạc, tôi cũng không phải con giun trong bụng anh, anh có thể nói thẳng ra không, không cần phải đâm thọt tôi như vậy đâu.”
Đang ngủ lại bị đánh thức, cô có thể kiềm chế cơn giận của mình, như vậy đã là vô cùng khó rồi.
Mạc Nam Trần nâng khóe môi: “Đâm thọt cô à?”
Anh cười, bốn cợt nhìn cô, nói: “Vậy cô có muốn thử xem thế nào mới thực sự được gọi là đâm thọt không?”
Hạ Chi Mạt: “…”
Thật đúng là người không biết xấu hổ nhất trên đời mà.
Cô hoàn toàn chịu thua rồi.
Không muốn nhiều lời với anh hơn nữa, cô đi thẳng đến phòng ngủ, nhưng Mạc Nam Trần lại đi trước cô một bước, chắn phía trước cô, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Chuyển về biệt thự sống đi.”
Hạ Chi Mạt nâng mắt lên nhìn anh, yếu ớt đưa ngón tay lên chỉ chiếc đồng hồ treo trên tường, nói: “Bác sĩ Mạc, anh có biết xem đồng hồ không?”
Anh không nói một lời nào, ánh mắt lướt qua thời gian trên chiếc đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm rồi.
Thấy anh nheo mắt lại, Hạ Chi Mạt ngáp dài, giọng buồn buồn nói: “Giờ đã là rạng sáng rồi, bác sĩ Mạc mời anh về cho, ngày mai tôi sẽ chuyển qua đó.”
Nói xong, cô lướt qua anh, trực tiếp tiến vào phòng ngủ.
Mạc Nam Trần đi theo cô vào phòng ngủ, Hạ Chi Mạt nói: “Anh còn có
chuyện gì sao?”
“Quá trễ rồi, tôi ngủ lại đây một đêm vậy.”
Hạ Chi Mạt: “…”
“Ở phòng khách có ghế sofa, anh có thể ra đấy mà ngủ.” Cô thật sự không thích ngủ chung giường với một người đàn ông xa lạ.
Anh lạnh nhạt nói: “Tôi là chồng cô.”
Điên thật!
“Chúng ta không giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.” Hạ Chi Mạt tiến đến bên người anh, muốn kéo anh từ trên giường đứng dậy.
Tuy nhiên, sức lực nam nữ khác biệt, cô không kéo anh đứng dậy được, ngược lại lại bị anh đè dưới thân.
“Anh…”
Cô còn chưa dứt lời, anh đã u ám nói: “Bệnh bại liệt? Phải không?”
Hạ Chi Mạt sững lại một chút, bỗng nhớ lại cảnh ở chỗ hai người đăng ký kết hôn, cô có nói chuyện với một cô gái, làm sao anh lại biết được?
Thấy anh mặt mày bình tĩnh nhìn mình, Hạ Chi Mạt nghĩ tới, lúc cô tỉnh lại ở đó, vẻ mặt của anh vô cùng khó chịu, còn trực tiếp bỏ cô lại đó mà đi.
Vì vậy, anh bỗng nhiên tức giận, là bởi vì cô lén nguyền rủa anh?
Thật xấu hổ mà.
Đôi mắt Hạ Chi Mạt đảo quanh, ấp a ấp úng nói: “Anh nói gì vậy, tôi không biết gì hết.”
Giả vờ không biết?
Mạc Nam Trần lạnh lùng cười, cúi đầu, trực tiếp chặn miệng cô lại, theo đó mà hôn cô một cách mãnh liệt.