【Giữ người này lại, tôi nghĩ sẽ có lúc cần đến.】
Trương Oanh Oanh có khi nào mền mỏng ngoại trừ khi năn nỉ Hàm Nghiêm. Giữ người thì chỉ còn cách dùng bạo lực, càng nghĩ cô càng thấy không ổn: “Không chê không chê, dọn đến đây ở cùng cho vui.”
Lại nói tiếp bởi vì sợ người kia không chấp thuận đề nghị này, làm phật ý của số 0: “Tôi là thấy thương hại anh thôi.】
Trong câu nói vừa đấm vừa xoa, Du Minh bị choáng ngợp: “Cô không biết tôi là loại người gì, lại cho tôi vào nhà. Sẽ không hay, với cả giới tính của…”
【Nói rằng bản thân đã người trong lòng rồi, cái vị mà cô yêu thầm đấy.】
Cô xua tay liên tục: “Tôi có người trong lòng rồi, học xong sẽ quay về theo đuổi người ta.”
“Cô tin tưởng tôi sao?”
Trương Oanh Oanh cười gượng, bản thân có dao bên chân trái, có súng trong ngăn kéo, còn lại có cái gì đâu? Giấy tờ đất hay thậm chí người đứng tên ngôi nhà cô không chắc có phải là bản thân mình hay không, nếu nói đến chuyện tiền bạc có lấy đi sạch cũng không sao, năng lực của cô thừa sức để lấy lại được.
Trương Oanh Oanh khẽ gật đầu: “Ngày mai dọn đồ đến đây, tầng dưới còn rất nhiều phòng tùy ý chọn một cái đi.”
Âm thanh của cơn đói phát ra từ bụng của Du Minh, Trương Oanh Oanh cũng không phải bị điếc: “Không làm khó nhau nữa, tôi sẽ cho anh thấy tài nghệ nấu ăn của tôi.”
Cô cứ liên tục gọi Du Minh là anh.
“Có thể cho tôi hỏi một vấn… ”
Lời nói của Du Minh lại bị cắt ngang: “Tôi nhỏ hơn một tuổi, tên đầy đủ là Trương Oanh Oanh."
“Vậy tôi nên gọi như thế nào?”
Cô xoay người lại nhìn Du Minh: “Còn phải hỏi là…”
Chần chừ đôi chút, xưng hô mày tao loạn xạ như Hàm Nghiêm và Quan Nghi thì không thể, gọi một chữ Oanh lại không được, đó là dùng riêng cho bốn người bọn họ. Cách xưng hô thôi cũng đủ làm khó một sát thủ cấp S.
“Oanh Oanh."
【Không được.】
“Tiểu Oanh."
【Càng không được.】
Trương Oanh Oanh: “…”
Sực nhớ bản thân không phải ở một mình, cô vội nói: “Những cái vừa nãy tôi nói không được gọi, còn lại tùy ý.】
【…】
Du Minh nhanh chóng thốt lên hai từ khiến số 0 nghe thấy mà tức sôi máu: “Tiểu Trương?”
Rầm!
Tiếng đập bàn mỗi cô nghe thấy, Du Minh chỉ biết Trương Oanh Oanh vừa giật mình một cái, cậu ta hỏi: “Tôi có nên đổi cái khác không?”
“Không cần, đi xuống lầu thôi.】
Bước chân nhẹ như bay, một thoáng cô đã có mặt ở phòng bếp, Du Minh thì hay rồi từng bậc thang như tra tấn. Một bước chân là động đến phía sau, những thứ tồn động đã được lấy ra hết nhưng vết thương thì vẫn còn đó.
.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“Anh đập cái gì đấy, có biết âm thanh tôi nghe được lớn bao nhiêu không?” Cô nhăn mặt “Muốn điếc luôn.】
【Cô thì giỏi rồi.】
“Tôi đương nhiên là giỏi, nực cười ghê.】
Trương Oanh Oanh cười như được mùa, Du Minh mới đi được một nửa cầu thang thì nghe thấy giọng điệu này, mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vui cười là được rồi, từ nay cậu ta có một đứa em gái trong nóng ngoài lạnh, lời nói khiến người khác bị tổn thương nhưng chất chứa là sự quan tâm, đôi khi không tập trung nhưng lại theo dõi được cuộc trò chuyện.
“Tôi có thể giúp được gì không?” Du Minh hỏi.
Cô cầm con dao lên đáp: “Không cần! Tôi giỏi mà, không sao đâu.”
Lời nói không hề ba hoa, kinh nghiệm kho thịt Trương Oanh Oanh đã lãnh ngộ được rồi, bí kiếp mà số 0 truyền cho đã luyện đến tầng cuối cùng. Cả một ngày cứ ngồi trò chuyện về vấn đề không đâu nhưng ít ra cô vẫn chừa chỗ cho việc nấu ăn, lần đầu có vẻ hơi quá tay nhưng lần thứ hai đã không còn như thế nữa, đây là lần thứ ba đứng bếp thề trên danh dự của một cấp SS, nhất định sẽ ngon.
Luộc rau cũng không bị nước văng vào người, cơm vừa chín đến không bị cứng.
Nghe thì điêu luyện nhưng ngoài ba món đó ra, không còn biết cái thứ gì nữa.
Du Minh nghe mùi đã biết ngon, thuận miệng khen một câu: “Tiểu Trương nấu ăn giỏi thật.】
Cô nghe rõ một tiếng: “Hừ!” Sau đó là giọng nói của số 0.
【Từ nay về sau không dạy miễn phí.】
Nghĩ lại thì cảm thấy rất không vui, công sức chỉ bảo tận tình nhưng lại không được nếm thử, còn làm cho một tên khác ăn, số 0 chịu bao nhiêu cay đắng lần này đã vượt ngưỡng hơn những lần trước.
Để lời nói củ cấp trên qua một bên, vừa rồi có người khen Trương Oanh Oanh đương nhiên sẽ đáp lại: “Anh không cần phải dối lòng.”
Du Minh cuốn quýt: “Là thật!”
【Ai cũng có thể lừa cô được.】Giọng điệu của số 0 trở nên oái ăm, khiến cho Trương Oanh Oanh cảm thấy rất khác lạ.
“Tiết lộ một bí mật anh là người nếm được tài nghệ của tôi đầu tiên đấy.” Cô nói với giọng điệu đầy phấn khích.
Lần này là đến Du Minh hỏi ngược lại cô: “Người nhà của em thì sao?”
Trương Oanh Oanh ngẩn người, lát sau lại đáp với chất giọng ngày thường không nghe ra được sự run rẩy đang trào dâng: “Nghịch ngợm quá nên bị họ vứt đi từ lúc nhỏ, cụ thể thì không biết.”
Có người còn thảm hơn bản thân, Du Minh được an ủi phần nào, những chuyển động trên gương mặt Trương Oanh Oanh, cậu ta không quan sát được hết nhưng thứ biểu hiện rõ nhất là nỗi buồn.
“Lại nói chuyện không hay rồi, thật xin lỗi…” Cậu ta định đứng lên nhưng cô đã nói không sao, còn xoa dịu tâm trạng đôi bên.
“Từ nay anh là người nhà của tôi rồi, không hay gì chứ?”
Số 0 ở một bên mỉa mai:【Tôi giữ lại không phải để xem các người yêu đương.】
Cô thật tâm muốn gặp mặt vị cấp trên này lắm rồi, là không hiểu tiếng người hay là bị mất nhận thức? Cuộc trò chuyện làm gì có tình yêu ở đây, trẻ nhỏ ba tuổi còn biết đây là tình cảm gia đình.
Vừa nghĩ như thế Trương Oanh Oanh lại bị dội gáo nước lạnh, cũng phải. Cô đối với Hàm Nghiêm là tình cảm trên mức gia đình, bây giờ cảm thấy số 0 nói không hẳn sai.
Cô nhỏ giọng để không cho Du Minh nghe thấy: “Ừm.】
Chuyện tình cảm Trương Oanh Oanh không nghĩ sẽ phát sinh cho dù là tình cảm gia đình, chỉ đang tạo dựng cho bộ mặt của bản thân mà thôi, với cả giữ Du Minh lại cũng là chủ ý của số 0, cô là con người máu lạnh mà, sẽ không đâu.