Đó cũng là lí do tại sao vừa rồi Quý Tinh Nhiên quyết định chỉ cho những người hái dây leo kia.
Bởi vì làm vậy không những thu được ấn tượng tốt của người khác mà còn không làm tổn hại đến lợi ích của mình.
Biết đâu trong tương lai bọn họ cũng có thể nhắc cho nàng đôi lời hoặc giúp đỡ chút gì.
Thẩm Tuệ Tâm mỉm cười nói: “Chỉ sợ là không đủ, mấy vị đại thẩm này bảo muốn học đan giày với nương.”
Vừa nghe bà ấy giới thiệu, mấy vị đại thẩm vội vàng nói: “Cảm ơn phu nhân đã nhiệt tình chỉ bảo.”
Thẩm Tuệ Tâm cười không đáp.
Dựa vào thái độ của mấy người thẩm, đại khái có thể biết một nhà Quý Xương Minh chỉ là nhánh phụ của dòng chính.
Lớn nhỏ cũng coi như là lão gia cùng phu nhân.
Quý Tinh Nhiên vội vàng chạy đi hái thêm một bó lớn.
Khi nàng quay lại, xung quanh Thẩm Tuệ Tâm đã có bảy người.
Quý Xương Minh ở bên kia cũng thay đổi vị trí, cùng mọi người sôi nổi tán gẫu.
Quý Tinh Nhiên: Hình như cha nương của nàng mắc phải chứng nghiện xã giao thì phải.
Quý Tinh Nhiên cũng ngồi xuống học đan với Thẩm Tuệ Tâm.
Vừa ngồi xuống không được bao lâu, lại chợt nghe phía trước có tiếng huyên náo.
Quý Tinh Nhiên ngước lên nhìn, thấy có mấy người đàn ông đang cãi nhau với tốp quan binh.
Những người đó đều mặc đồ bằng tơ lụa như Quý Xương Minh.
Có vẻ như bọn họ đều là những lão gia xuất thân từ dòng bên của Quý gia.
Đều là loại chưa bao giờ chịu khổ.
Những người đàn ông kia ném một khối đồ vật đen như mực xuống đất, dáng vẻ vô cùng tức giận.
“Mỗi ngày chỉ có một phần lương khô, vậy mà còn cho chúng ta ăn cái này?”
“Thứ này đến chó cũng không thèm ăn!”
Bọn quan binh còn tàn nhẫn hơn, trực tiếp giẫm lên nắm bột đen kia.
“Thích ăn thì ăn, mỗi người chỉ được phát cho một cái, không ăn cũng tùy ngươi!”
“Đừng có không biết tốt xấu! Cho các ngươi ăn là tốt lắm rồi!”
Mấy người đàn ông còn muốn cãi nhau, ai ngờ lại bị quất roi trước mặt mọi người.
Hôm qua bọn họ đã chịu một trận tra tấn rồi, còn phải đeo xiềng xích ở chân, đi cả buổi sáng giờ lại chịu thêm một trận đòn roi nữa, lập tức héo rũ.
Có hai người liền ngã xuống.
Quan binh thậm chí còn không thèm nhìn.
Tùy ý để người nhà của hai người đó chạy lại ôm khóc.
Có vài quan binh đi tới với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, trong tay còn xách theo mấy cái thùng to cùng vài cái sọt lớn.
Đứng ở giữa đám đông, gõ vào cái thùng bằng một cái muỗng gỗ lớn.
“Nghe đây! Từ nay về sau, mỗi ngày các ngươi sẽ được phát một bữa lương khô!”
“Một cái bánh bao! Một chén cháo trắng! Thích ăn thì ăn! Không ăn thì đói ráng chịu!”
Quý Xương Minh đã trở lại bên cạnh hai mẹ con Thẩm Tuệ Tâm cùng Quý Tinh Nhiên.
Vừa thấy tình hình hỗn loạn là ông liền vội vàng chạy đến để bảo vệ vợ cùng con gái.
Mấy người thẩm bên cạnh Thẩm Tuệ Tâm cũng nhanh chóng ôm đế giày rơm mới làm được một nửa chạy về vị trí ban đầu.
Mọi người đều rất sợ những quan binh này.
Thấy xung quanh không có ai, Quý Xương Minh mới nhỏ giọng kể lại cho vợ con những tin tức mà ông vừa hỏi được: “Nếu không có tiền thì đồ ăn của chúng ta sẽ như thế này. Còn có tiền thì có thể lén tìm quan binh để mua chút đồ khác.”
Quý Tinh Nhiên nói: “Nhưng chúng ta không có tiền.”
Thẩm Tuệ Tâm cũng nói: “Lúc bị bắt trên người chúng ta còn có tay nải, bên trong chắc có một ít vàng bạc linh tinh. Tiếc là đã bị đoạt từ lúc vào nhà giam rồi.”
Bây giờ bọn họ không một xu dính túi.
Cả ba ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ, cảm thấy tương lai thật mờ mịt mông lung.
Quan binh đi tới phát lương thực.