Vào nhà, cô nhanh chóng đặt túi lớn cá sống vào bồn rửa trong bếp. Cô cảm thấy rằng đánh giá bây giờ của cô về các loại cá biển đã thay đổi từ màu sắc đẹp sang chất lượng thịt tươi và không tươi.
Lấy túi trà ngon ra pha, Trang Du Mộng bưng một tách bước vào phòng, thấy cậu đang ngồi trên sô pha đang nhíu mày nhìn TV, vẻ mặt trầm tư.
“Cho cậu, trà này mới pha, còn hơi nóng, uống cẩn thận.”
Cô bước đến, ngồi vị trí cách cậu không xa, có phần hài lòng với cách ăn mặc của cậu. Mặc dù không thể nói có mấy phần chỉnh tề, nhưng đó là một bước tiến lớn so với lần trước.
Tuy nhiên, đúng như cô dự đoán, cậu liếc nhìn cốc trà đang bốc khói, sau đó lại đặt xuống bàn và không đυ.ng đến nó nữa.
“Tôi tên là Trang Du Mộng, tôi thích bơi và học lặn ở vùng biển này. Sự việc lần trước vẫn là phải cảm ơn cậu lần nữa…”
Cô vừa nói vừa nhìn thấy cơ thể cậu khựng lại một chút, như sợi dây đàn căng ra, như thể trong giây tiếp sẽ bị giọng nói của cô bẻ gãy. Cô không dám nói thêm nữa, yên lặng nhấp một ngụm trà nhìn góc nghiêng khuôn mặt của cậu, làn da trắng nõn bao trùm cảm xúc không nhìn thấu được.
Một lúc lâu sau, khi cô nghĩ cậu sẽ không để ý đến mình, cậu quay người lại đối mặt với cô, đáy mắt đen như mực càng làm nổi bật ngôi sao nhỏ ở chính giữa trở nên sáng lấp lánh.
“Tôi tên là Lục Tinh.”
Giọng cậu không lớn lại trầm trầm, Trang Du Mộng gật đầu ý nói mình đã hiểu. Không hiểu sao, cô cảm thấy rằng đây là khởi đầu sự tin tưởng của cậu với cô, việc nói cho cô biết tên cậu cũng cho thấy cậu sẵn sàng giao tiếp với mình.
Sau đó cô hỏi cậu về tình hình trong nhà, tò mò hỏi tại sao cậu lại một mình trên bãi biển này cùng với túi cá kia.
“Tôi… bố mẹ tôi không có ở đây, em trai tôi cũng không ở đây. Cá này… lần trước cô cho tôi…”
Đương nhiên, Lục Tinh sẽ không nói rằng cậu đã dành cả buổi sáng để săn các loại cá, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị mọi người nhìn chằm chằm trên suốt cả con phố, đi tới chợ cá bán vài con cá tươi lấy tiền, cuối cùng lại mua cho mình một chiếc qυầи ɭóŧ để mặc.
Không biết bắt đầu tiếp xúc từ đâu, cậu mơ hồ cảm thấy được cô không thích thứ ở dưới thân cậu, cho nên trong tiềm thức muốn che đậy giống một con người.
“Vậy gia đình cậu đã đi đâu?”
“Tôi không biết.”
Nói đến đây, ánh mắt Lục Tinh tối sầm, nhưng lại bị con ngươi đen kịt che lấp hoàn toàn. Cô không ngờ cậu lại gặp phải chuyện như vậy, vội vàng xin lỗi gạt chủ đề này sang một bên.
“Cậu có vẻ câu cá rất giỏi. Những con cá này tươi hơn nhiều so với tôi mua trong siêu thị. Nhưng mà cậu không cần phải trả lại tôi nhiều như vậy đâu. Một mình tôi ăn không hết sẽ rất lãng phí”
Lục Tinh nhìn cô vừa cười vừa nghịch cái cốc trong tay, lòng bàn tay ấm lên có chút hồng, vỗ ở trên trán cậu cảm giác ấm áp đột nhiên tràn vào trong đầu
Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng cậu trả lại cô những con cá này vì cảm giác tội lỗi đã tấn công cô lần trước, cũng như không nói với cô rằng cậu đã ngẩn ngơ đợi một tuần ở bãi biển đó mà không có ai tới. Cảm giác chua xót bị vứt bỏ, tích tụ lại như nham thạch trong miệng núi lửa, hôm nay cuối cùng cũng phun trào.
Cậu quyết định đích thân đến tìm cô, căng thẳng không dám bày tỏ đứng trước cửa phòng, nghĩ đến lời xin lỗi, cậu định đổi những con cá này để được cô tha thứ. Nhưng khi nhìn thấy cô đi về phía mình mà nở nụ cười, cậu lại không thể thốt ra lời nào.
Cậu sợ rằng nếu nói ra sự thật, cậu sẽ mất đi nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của mình.
“Tôi thực sự rất thích ăn cá.”
Có lẽ không biết trả lời cô như thế nào, Lục Tinh lại quay mặt đi nói mấy câu nghe không liên quan. Cô không ngờ cậu lại bộc trực như vậy, thứ gì thích đều đưa cho cô.
Cô vì sự thật thà đáng yêu của cậu không nhịn được cười khẽ, nghe thấy tiếng cười của cô, cảm thấy như mình đã nhận được một sự cứu rỗi.
“Tôi biết, lần trước cậu một hai phải ăn cá. Xem ra cậu rất thích.Thấy cậu không chút dối trá lại thẳng thắn, tôi đây chấp thuận cho cậu sau này cậu muốn ăn cá thì tới chỗ tôii, đúng lúc tôi có rất nhiều mà lại ăn không hết”
Trang Du Mộng luôn thẳng thắn nghĩ sao nói vậy trong cách cư xử với mọi người. Có thể vì cảm thông và thương xót cậu, hoặc cũng có thể vì cô biết những khó khăn của cuộc đời một người, cô đã hào phóng mở lời mời Lục Tinh, trong giọng nói còn có sự kiên nhẫn dỗ dành.
Rõ ràng trước khi đến đây Lục Tinh không có ý định này, biết được rằng về sau cậu có thể tiếp xúc nhiều hơn với cô, đành cắn chặt môi dưới để xoa dịu niềm vui sướиɠ như điên đang trào dâng trong lòng.
“Cậu bao nhiêu tuổi? Cậu nhìn trông trẻ hơn tôi.”
“Cũng không nhỏ, sắp 21 tuổi rồi.”
“Mới 20 tuổi sao, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.”
Là một chú cá voi trắng, Lực Tinh luôn cảm thấy bước vào tuổi thành niên là thể hiện của sự trưởng thành. Nhưng cô lại gọi cậu là một đứa trẻ khiến cậu luôn cảm thấy mình bị cô khinh thường.
“Bạn nhỏ Lục Tinh, tôi là bà dì 24 tuổi… À không đúng, không được gọi là dì, mà là chị.”
“Tôi không nhỏ… cô cũng không phải chị của tôi.”
“Cậu cũng không cần nói nhiều, sớm hay muộn sẽ có một ngày cậu gọi tôi là chị!”