Tâm trí và cơ thể hỗn độn của Hoàng Lan như chững lại, mọi cơ bắp trên người nàng theo phản xạ, tự động siết chặt. Mọi suy nghĩ và giác quan đều tập trung vào thứ nam tính đang đỉnh vào nơi ấy của nàng.
Chủ nhân của mệnh căn cảm nhận được sự căng thẳng, liền vươn người ôm lấy nàng, hơi thở nặng nề phả vào tai nàng. Phần đầu cự vật vì tư thế này mà tự nhiên nhấn vào bên trong thêm một chút.
"Bé con, quá ướt..." - Tử Hy nói, nhẹ cắn lên dái tai mềm mại, vành tai trắng nõn chuyển màu ngay. Hắn như bị màu sắc xinh đẹp đó mê hoặc tâm trí, liền đưa vào trong miệng ngậm mυ'ŧ, Hoàng Lan thút thít nấc lên.
Thanh âm như tiếng mèo con nũng nịu ấy làm dục hỏa trong bụng Tử Hy lại lớn thêm một tầng. Hắn nhịn không được lại nhích hông đẩy vào thêm một chút, đáy lòng cảm thán, quá trơn mềm...
Nghĩ tới khoảnh khắc khi chính mình dùng lực đạo xuyên vào bên trong nàng, đâm thủng tấm màng cuối cùng kia, khiến cho nàng phải giãy giụa khóc lóc ôm hắn xin tha, khát vọng chà đạp nàng liền dâng lên mãnh liệt đến mức khó lòng kiềm chế. Đột nhiên hắn cảm thấy một canh giờ nghe có vẻ ngắn ngủi đến đáng thương, có lẽ hắn nên hẹn lại, hay là ba ngày sau đi. Đợi đến lúc hắn hoàn toàn kiệt sức, có thể tạm thời sẵn sàng trò chuyện với nàng mà không còn hận thời thời khắc khắc chôn vùi bên trong nàng.
Còn bây giờ, hắn không có nửa điểm tâm tư.
Tử Hy dùng sức ôm lấy thân thể lõα ɭồ mềm nhũn, nghiêng đầu để hai đôi môi hòa vào nhau, thắt lưng thẳng ra. "Phốc" một phát, hơn nửa nhục bổng kích cỡ to lớn luồn vào bên trong huyệt nhỏ ướt nhẹp, tức thời đã chạm vào tấm màng mỏng.
Cơ thể Hoàng Lan giật lên trong vòng tay giam cầm chật hẹp, miệng lưỡi bị thâm nhập đến nước bọt trào ra khỏi khóe môi. Lần đầu tiên nàng bị dị vật có kích cỡ và độ dài như vậy xâm nhập, cảm thấy hơi quá sức, bản năng nàng tìm kiếm đến sự che chở quen thuộc, tự giác dán da thịt mình lên càng sát.
"... a... ha... Tôn thượng..." - Hoàng Lan khóc nhẹ trong không gian bí bách giữa hai khuôn miệng, kết quả tiểu huyệt càng bị đâm vào sâu hơn.
Từng phân bên trong nhục huyệt của nàng bị cự vật nóng rực cứng rắn mở ra, móng tay nàng bấu chặt trên cổ Tử Hy làm điểm tựa, liều mạng cố thừa nhận sự tiến công mà mỗi lúc một thêm đau đớn của người.
Hoàng Lan lớn lên trong y cốc, những chuyện như nam nữ giao hoan đương nhiên đã từng nghe qua mấy lần. Tất cả mọi người đều nói, lần đầu tiên của nữ nhân vừa đau xót vừa thống khổ.
Cự căn của người không hề xa lạ với nàng, nàng từng cầm, từng hôn liếʍ, từng dùng khoang miệng ma sát qua không biết bao nhiêu lần, còn ăn cả bạch dịch. Nàng biết rõ kích thước dọa người của nam nhân, nhưng trước đây từng cùng người lăn lộn qua đủ thứ tư thế xấu hổ, nàng cho rằng nàng sẽ không giống với người khác, sẽ không đau đến vậy.
Nhưng nàng sai rồi.
"Tôn Thượng..., người... a... lớn quá, aaa... ta đau quá..." - Cự căn lớn đến muốn gấp đôi kích cỡ của ba ngón tay chụm lại. Khi tấm màng mỏng đã căng đến cực đại, Hoàng Lan không nhịn được cào móng tay lên phần vai của nam nhân, bật khóc nức nở.
Tử Hy mồ hôi đầy đầu, sắc mặt phức tạp nhìn nàng, hắn dùng hết nhẫn nại mới dành ra được sức chịu đựng đợi nàng thích ứng với kích cỡ của hắn. Còn chưa thật sự đâm vào nàng đã khóc kêu đau.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cật lực nuốt xuống ham muốn, thở dài cúi đầu hôn hôn, dùng giọng nói trầm ấm đã hơi khàn đi vì nhẫn nhịn, từ từ dụ dỗ nàng:
"Lan nhi, ngoan... " - Đầu lưỡi thô ráp của Tử Hy cuốn lấy cái lưỡi nhỏ, bắt chước động tác giao hợp mà mυ'ŧ lấy nàng. Nhục bổng bên dưới nhè nhẹ xoay tròn bên trong âm động ướŧ áŧ, đầu thịt chậm rãi ma sát vách thịt mỏng như lụa sâu bên trong - "... Tiểu bảo bối, nàng có biết ở đây là gì không?"
Hoàng Lan bên trên bị hôn, bên dưới bị nam căn hết nhấn rồi lại xoay đến vừa chật căng vừa đau đớn, nhưng, từ trong thống khổ lại bất thường sinh ra một tia thỏa mãn kỳ lạ. Nàng "ưʍ... ưʍ..." trong cổ họng, một giọt nước mắt tràn mi, đồng thời bên dưới cũng rỉ ra một dòng suối nhỏ, bắp đùi trong vô thức tự giác mở rộng.
Tia nước phủ lên nhục bổng đang bị bóp nghẹt trong u huyệt một lớp màng vừa ấm vừa trơn. Chỉ trong tích tắc, Tử Hy cảm thấy hang động đang siết chặt phân thân của mình đến khó thở, chậm rãi lỏng ra một vòng. Môi hắn cong lên thành một đường trăng khuyết hoàn mỹ đầy đắc thắng.
Nàng thích hắn thô bạo.
Một chút đau đớn và bất lực để cảm thấy bị tuyệt đối chiếm hữu. Tiểu Lan của hắn chính là muốn như vậy.
Tử Hy cực kỳ mãn nguyện cắn nhẹ vào cái lưỡi nhỏ đang nằm trong khoang miệng hắn, thích thú khi nghe tiếng giãy giụa của nàng. Từng bắp thịt trên người bắt đầu gồng chặt, mười phần nặng nhọc từ từ tiến công, lần này hắn không có ý định nương tay.
"Đây là..." - Âm thanh đυ.c ngầu của hắn hòa cùng tiếng khóc la vang vọng khắp tẩm điện. Thế rồi, ngay trước thời khắc cuối cùng, hắn bỗng thở ra, mỉm cười vuốt mặt nàng, giọng trở nên nhẹ hẫng:
"... thân xử nử của nàng."
Dứt khoát và tàn nhẫn, hắn thúc mạnh vào tận cùng.
Lút cán.
Cùng với tiếng thét ngọt ngào của nàng, toàn bộ cự vật thô dài trong chớp mắt đã nằm trọn trong tiểu huyệt giần giật.
Hoàng Lan đau đến chết lặng, móng tay găm sâu vào vai Tử Hy, miệng không có cách nào khép lại, toàn thân như con rối đứt dây, vô phương động đậy. Nơi đó của nàng vì đau mà nóng như thiêu đốt, dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn luôn dồi dào khoảnh khắc này như bị rút ngược trở về, cạn khô, không còn nửa điểm động tình.
Tử Hy thở dốc, cảm nhận vách tường thịt dù đã khô đi vì đau đớn, vẫn không ngừng co bóp dữ dội, hắn phải dùng hết mười phần định lực mới có thể ngăn bản thân di chuyển, sợ rằng suýt chút nữa thì đã bắn.
Đợi đến lúc ổn định được thân tâm, trên lưng và l*иg ngực đang phập phồng dữ dội của Tử Hy đã mướt một tầng mồ hôi mỏng. Nàng chật chội đến mức hắn còn khổ sở. Nhìn vào nơi kết hợp của hai người, một dòng máu đang chảy bên dưới thân gậy của hắn, rơi vài giọt trên vải lót giường. Màu đỏ làm bằng chứng của việc nàng đã thuộc về hắn đó vừa mỹ lệ vừa cực kỳ chói mắt, vừa khiến hắn hạnh phúc lại vừa cảm thấy ẩn ẩn đau.
Tử Hy vô vàn tiếc thương, nhẹ nhàng nâng người nàng lên, để nàng đặt mông nhỏ trên đùi, đặt hai chân nàng vòng qua hông hắn, ôm lấy nàng, để hai bầu ngực nàng cũng chạm vào l*иg ngực vạm vỡ của hắn. Một tay hắn đặt trên lưng nàng, dùng lực đạo vừa phải xoa cho nàng, tay còn lại luồn vào trong mái tóc dài đen nhánh như suối đang xõa tung, dịu dàng vuốt rồi lại vuốt. Môi thì hôn đến bất kỳ vị trí nào trên cơ thể nàng mà hắn có thể với tới.
Hắn cứ như vậy mà nhẫn nại âu yếm nàng rất lâu. Đợi đến khi nhiệt độ bên trong đã dần dịu trở lại, Hoàng Lan mới từ trong đau đớn bước ra.
Những cử chỉ an ủi yêu thương bị cơn đau trước đó làm lu mờ giờ trở nên rõ ràng trên da thịt nàng. Sâu tận bên trong, thống khổ chầm chầm biến thành tê dại. Mệnh căn đang lèn chặt bên trong cơ thể nàng là của Cao Tử Hy, là của nam nhân mà nàng yêu đến chết đi sống lại. Nghĩ đến sự thân mật tột cùng của thời điểm này, nàng liền bắt đầu cảm thụ một sự thỏa mãn chưa từng có. Nàng muốn thêm nữa, dù là đau đớn hay là khổ sở thì nàng cũng đều muốn thêm nữa, thêm càng nhiều càng tốt. Thời khắc này đối với nàng, nàng muốn tiếp nhận mọi thứ người ban cho, đối với nàng, tất cả đều là hạnh phúc.
"Tôn Thượng." - Nàng ôm lấy cổ hắn, chân quấn chặt quanh hông hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn khẽ gọi, nàng ngạc nhiên vì giọng nàng vậy mà cũng đã khàn đến thế.
Động tác siết chân này khiến cả hai đều có cảm giác nơi kết hợp sâu thêm, mắt Tử Hy lần nữa mờ tối, song hắn vẫn như cũ dịu dàng ôm nàng đáp lời: "Ừ, ta đây."
"Ta trở thành nữ nhân của chàng rồi." - Hoàng Lan vùi mặt vào trong hõm vai hắn nên âm thanh có hơi nghẽn lại, môi nhỏ như có như không chà lên xương quai xanh của nam nhân.
Tim Tử Hy run lên, hắn không xoa eo vuốt tóc nàng nữa mà đưa hai tay xuống đỡ mông nàng, giật một cái kéo bờ mông tròn lẳn về hướng mình, thúc nhục bổng vào trong huyệt nàng thêm một chút. Sau đó hắn nâng tay nắm lấy ót nàng, đem đầu nàng nhấc ra khỏi hốc vai đưa đến trước mặt, hôn xuống:
"Phải, Lan nhi, nàng đã trở thành nữ nhân của ta rồi."
Chỉ bằng một câu nói này, Tử Hy thành công làm ẩm lại đường hầm. Không chần chờ thêm, hắn giữ nguyên tư thế, hông bắt đầu động.
Ban đầu Tử Hy vẫn còn nhớ đến nàng vừa bị hắn phá thân nên di chuyển vô cùng cẩn thận. Sau một khắc chậm rì rì ra vào, mồ hôi trên người hắn lại túa ra thêm một tầng, tiếng rêи ɾỉ của nàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập, dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới cũng ướt đến dầm dề. Khi nàng bắt đầu không chịu nổi, hông tự động nảy lên để phối hợp với hắn, Tử Hy cuối cùng cũng ném hết đi toàn bộ nhẫn nại. Hắn bắt đầu hung hăng làm nàng, mỗi lần rút ra đều rút đến chỉ còn chừa lại mỗi phần đầu, sau đó dùng lực cực mạnh đâm vào, liền đó tốc độ cũng càng lúc càng lớn. Hoàng Lan bị hắn đâm thọc đến linh hồn cũng muốn bay ra, cổ họng khản đặc không theo kịp nhịp điệu điên cuồng đã sớm tắt lịm, lý trí đều mất hết, chỉ còn lại từng hơi thở ngập tràn hoan lạc.
"A... a..., chàng mạnh quá... sâu quá... a... ta không được... aaa... muốn ra... Tôn Thượng..." - Cơ thể Hoàng Lan giật giật, âm thanh "phạch phạch" khi hai bộ phận nam nữ va vào nhau và tiếng khóc rên của nàng tạo thành âm thanh dâʍ ɖu͙© không chịu nổi.
"Bé ngoan, gọi tên ta... ha... ta liền cho nàng đi..." - Tử Hy nghe đến đây, tốc độ ra vào cố tình chậm hẳn đi một nửa, mật ngọt chết ruồi dụ dỗ nàng.
"... a... đừng chậm... Tôn Thượng... ta muốn... a... huhu... chàng bắt nạt t... áaaa!!"
Hoàng Lan còn chưa nói hết chữ "ta", hắn đã dùng lực, tàn bạo đâm nàng một phát đến tận cửa tử ©υиɠ, Hoàng Lan thét lớn, không thể khống chế mà đạt đỉnh, âm huyệt điên cuồng co giật bắn dâʍ ɖị©ɧ như mưa. Mặc kệ lực co bóp kinh người, mặc kệ nàng đang trong cơn cao trào, hắn như con mãnh thú phát điên tiếp tục đâm thọc đến mức người nàng nảy bật lên theo từng nhịp "phạch phạch", hai gò bồng đào cũng không ngừng giật lên giật xuống. Tử Hy như đã bị tìиɧ ɖu͙© nhấn chìm, tròng đen mờ đi mang theo vài phần đáng sợ, hắn nắm lấy một bên nhũ thịt của nàng, gần như muốn bóp nát mà gằn lên từng chữ:
"Gọi.tên.ta!"
Hoàng Lan bị hắn trên dưới làm đến đau nhức, cao trào còn chưa qua đi đã bị hắn ép buộc thừa nhận hoan ái, thân thể nhỏ bé lần đầu trải qua tìиɧ ɖu͙© không chịu nổi, theo bản năng khóc ra. Nhưng người trước mắt dường như không hề cảm thấy đau lòng, nàng càng khóc, hắn càng mạnh, còn cúi xuống, ở trên hai đầu nhũ của nàng cắn đến muốn bật máu.
"... a... huhu... Tử Hy... Tử Hy... ta đau quá..., chàng mạnh quá... Tử Hy..."
"Bé con, ta đang ở bên trong nàng, ta đã phá thân nàng, ta chính là trượng phu của nàng, ngoan, nghe lời ta." - Tử Hy cuối cùng cũng nghe được lời mà mình muốn nghe, thú tính bộc phát liền hòa hoãn vài phần. Ở hai đầu nhũ dựng đứng đỏ rực của nàng giảm đi lực cắn xé, bên trong tiểu huyệt thêm vài phần nhẹ nhàng, xem như thưởng cho nàng đã nghe lời.
Hoàng Lan trải qua một màng kí©ɧ ŧìиɧ như gió rền sóng dữ, hiện tại thân thể đều đã mềm nhũn suy nhược, nàng chỉ nghĩ đến muốn phục tùng, muốn bị người ấy tùy ý xâm lược.
"Vâng, ta nghe chàng... tất cả đều nghe theo chàng..." - Nàng kính cẩn hôn lên chính giữa l*иg ngực của nam nhân.
"Lan nhi..." - Một cảnh này lọt vào mắt của Tử Hy, trái tim hắn cũng mềm mại đi. Vươn tay bồng nàng lên khỏi giường, nàng theo bản năng quấn chặt tay chân quanh hông và cổ hắn để làm điểm tựa, hắn vừa đi vừa sủng nịch hôn nàng.
Lưng nàng dựa vào cột gỗ rộng ba thước, kéo dài từ sàn đến trần, gỗ lim thơm tho vững chãi lại không quá cứng. Tử Hy cảm thấy được, bèn đem hai chân của nàng đặt lên vai hắn, thúc hông một cái, Hoàng Lan co rúm rồi bắt đầu hổn hển, tiếp nhận hắn lần nữa tiến công.
"Bé con, nàng có cảm nhận được không, nam căn của ta đang lấp đầy huyệt nhỏ của nàng, thật chặt... thật nóng..." - Tử Hy thong thả đưa đẩy, khiến côn ŧᏂịŧ từ tốn miết qua từng phân của hang động, để lần này cả hai đều có thể chậm rãi cảm nhận đối phương. Nhưng hắn đợi mãi mà không có câu trả lời, chỉ thấy nàng hai má đỏ bừng, đang cắn chặt môi không dám nhìn hắn, thế là hắn không hài lòng, quay đầu cắn day một bên đùi trong trắng non của nàng.
"Lan nhi, trả lời phu quân nàng nào."
Đùi non nhạy cảm bị cắn, Hoàng Lan hai chân run như cầy sấy, lỗ nhỏ thế mà không biết xấu hổ còn tiết ra thêm dịch, nàng thẹn sắp chết, đáng thương hề hề thút thít:
"... có... phu quân... chàng thật lớn..."
"Bé ngoan, phu quân dùng vật thật lớn này làm nàng mạnh hơn, có được không?" - Ô ngôn uế ngữ vang lên từ trong khuôn miệng thường ngày toàn lời vàng ý ngọc, ngược lại không thô tục mà còn tình tứ khó tả, Hoàng Lan vô phương cự tuyệt một Cao Tử Hy mị hoặc như thế này.
"Vâng..." - Nàng lí nhí đáp.
"Tiểu bảo bối, để phu quân tận lực yêu thương nàng." - Tử Hy nghe được lời đồng thuận thì cười rộ lên, nhéo má nàng.
Hoàng Lan chỉ có thể mắng thầm trong bụng trước khi một lần nữa bị người đưa vào trong bể tình, yêu nghiệt!
Đúng như mong ước và dự đoán của Cao Tử Hy, một canh giờ hoàn toàn không đủ, quả nhiên, hắn và nàng cùng lăn đến ba ngày ròng rã mới có thể tạm thời tách ra.
Không biết có phải vì đã nhẫn nhịn quá lâu, và suýt chút nữa đã có được mà cũng suýt chút nữa mất đi hay không mà Tử Hy gần như đem toàn bộ tinh lực nam nhân của bốn mươi mốt năm, phát tiết trên người Hoàng Lan. Suốt ba mươi sáu canh giờ đó hắn không hề rút ra khỏi người nàng dù chỉ một lần, ngay cả trong giấc ngủ. Lúc ngủ thì ôm nhau, lúc tỉnh thì môi lưỡi dính sát, không ngừng giao hợp, ở bên trong nàng là hỗn hợp bạch trọc và dâʍ ɖị©ɧ, nhiều đến mức lần nào cũng chảy tràn trề trên đệm giường, nhưng mà họ trực tiếp mặc kệ. Dù không nói ra, nhưng khi bằng chứng của việc hoan ái giữa hai người văng tung tóe khắp nơi, trên sàn nhà, trên cột gỗ, trên sập, nói chung là khắp mọi nơi, cả hai đồng thời có cảm giác viên mãn và hạnh phúc. Cuối cùng họ cũng là của nhau rồi, còn âm dương hòa hợp đến thế.
Khi đã mệt mỏi rã rời mà vẫn chưa buồn ngủ thì Tử Hy và Hoàng Lan nói chuyện, những cuộc trò chuyện cũng không quá suôn sẻ vì hắn sẽ cứ không nhịn được mà hôn nàng, nàng cũng sẽ không nhịn được mà hôn hắn. Những nụ hôn không mang theo tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, mà vấn vít muôn trùng yêu thương không nói thành lời, khiến tâm can đều rung động.
Dù trúc trắc là thế nhưng họ vẫn nói ra được một số chuyện quan trọng, tỷ như về chuyện hiểu lầm giữa hai người họ.
Hắn kể cho nàng nghe về lời tiên đoán năm xưa của sư phụ, và nguyên nhân tại sao hiện giờ hắn vẫn còn ở đây bên cạnh nàng.
Hóa ra, Tử Hy cũng giống như nàng, bị Khổ Tình Độc suýt chút nữa gϊếŧ chết.
Hôn lên đôi mắt mở thao láo kinh hoàng của nàng, hắn nhẹ giọng kể:
"Vốn dĩ Khổ Tình Độc không gây hậu quả đối với nam nhân bình thường, nhưng ta không giống.
Từ nhỏ, vì lời tiên đoán đó mà sư phụ đã dắt theo ta thử qua vô số loại dược thảo, dược có bổ, đương nhiên cũng có độc. Nhiều năm trôi qua như thế, cơ thể của ta đã trở thành bách độc bất xâm, nhưng trước khi ra đi sư phụ đã từng nói, bách độc bất xâm có trăm lợi, nhưng cũng có một điểm yếu chí mạng, đó là ta phải giữ được sự cân bằng giữa các dược tính bổ và độc trong cơ thể này."
Tử Hy nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Hoàng Lan, bật cười bẹo má nàng.
"Tiểu bảo bối, không phải Thành nhi đã nói với nàng là có giải dược rồi sao. Ta cũng vẫn còn sống sờ sờ trước mặt nàng đây, có cần phải sợ đến thế không?"
Hoàng Lan không nói gì, lao tới vòng tay qua lưng ôm chặt hắn, áp một bên mặt vào l*иg ngực bên trái đang đập vững vàng của hắn, giọng nghẹn lại:
"Sống chết cái gì chứ, nếu như chàng có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ đi theo chàng. Cho nên không được nói linh tinh, mau kể tiếp."
Mắt phượng ngỡ ngàng, rồi se sắt lại, khuôn mặt mỹ mạo dâng lên nhu tình mênh mông, cúi đầu đặt lên mái tóc đen một nụ hôn thật dài.
Đợi đến khi hắn nói tiếp, giọng nói đã vô cùng ấm áp:
"Ừm, Khổ Tình Độc là thứ độc được điều chế nhằm lợi dụng tình cảm của con người, cụ thể là tình yêu nam nữ, nữ nhân sẽ bị độc phát tác dẫn đến tử vong vì sự thương tâm liên quan đến ái tình. Ngược lại, nam nhân đã từng trải qua tình ái trước khi bị hạ độc, không kể là tình cảm đơn phương hay lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần nếm trải qua, trong cơ thể sẽ có cơ chế tương khắc với Khổ Tình Độc, từ đó tự nhiên hóa giải, không bị ảnh hưởng."
Nói đến đây, Tử Hy ý tứ nhìn nàng, như có như không cười cười.
"Đây là một điểm khác biệt nữa giữa ta và những nam nhân khác. Lan nhi, cho đến khi gặp nàng, ta chưa từng trải qua thứ cảm xúc đó, trong cơ thể ta không có thứ gì có thể tương khắc được với Khổ Tình Độc."
Hai má Hoàng Lan thoắt cái đỏ nhừ.
"Nhưng mà, hiện tại đã có rồi, tuyệt đối có." - Tử Hy cười càng thêm sâu, trêu ghẹo nàng.
Hoàng Lan thẹn đến muốn đào hố chôn mình, bàn tay nhỏ nhắn đánh vào l*иg ngực hắn một cái như mèo cào, nhỏ giọng nói: "Chàng đứng đắn một chút!"
Tử Hy cúi đầu hôn chụt lên môi nàng, hông động nhẹ, làm cự vật đang ngủ say trong huyệt nhỏ hơi động đậy, hạ giọng: "Lan nhi, hiện tại tình hình này, ta đứng đắn bằng cách nào, không bằng nàng chỉ ta đi."
Hoàng Lan càng thêm ngượng ngùng, rút đầu ra sau rồi đánh lên ngực hắn một cái mạnh hơn: "Hạ lưu, không cho nói bậy bạ, chàng tiếp tục, sau đó thế nào?"
"Lan nhi, ta yêu nàng." - Tử Hy dùng một tay ghìm lại chiếc đầu đang muốn tách ra khỏi hắn, kéo gần lại, nhìn sâu vào mắt nàng, đột ngột không đầu không đuôi nói, sau đó hôn lên cánh đào đang ngơ ngác hé mở.
"Ta yêu nàng." - Hắn lặp lại, hôn sâu hơn.
Đợi đến khi ba chữ "ta yêu nàng" được hắn nói đến gần trăm lần, hơi thở dồn dập của nàng và hắn đã sớm hòa vào nhau, nàng thét lên còn hắn thì gầm ra, cả hai đồng thời đạt cao trào.