Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 49: Khí chất lão đại

Diệp Vong Xuyên nghịch chuỗi hạt trên cổ tay, tâm tình rất tốt, nhấc đôi chân dài đi vào trong: “Biết rồi.”

"Tôi bảo cậu điều tra về thần y kia, đã điều tra được gì chưa?"

Cố Tam theo sát phía sau anh, thận trọng đáp: "Đã tìm được một ít manh mối, nhưng khi tôi muốn kiểm tra lại, tư liệu trên mạng đã bị xóa."

Sau lưng người đó còn có thế lực khác? Diệp Vong Xuyên không ngờ rằng đó chỉ là một bác sĩ lang thang, mà thế lực đằng sau lớn đến mức anh còn chưa tra ra được!

"Biết ai là người xóa không?"

Bản thân Cố Tam là một chuyên gia máy tính, máy tính của anh ấy còn bị hack, anh không còn mặt mũi, xấu hổ cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy áy náy: “Tạm thời vẫn chưa tìm ra. Xin lỗi Vọng thiếu gia, đều tại tôi học chưa được sâu, không tìm ra được .”

Diệp Vọng Xuyên nheo mắt lại, mím đôi môi mỏng, xoa xoa thái dương, dường như có chút phiền muộn: “Chỉ là một bác sĩ thôi, cậu cứ tiếp tục điều tra. Ngoài ra, hãy chú ý xem xung quanh Nhiễu Thành có bác sĩ nổi tiếng nào khác không, chỉ cần họ có thể xem bệnh cho Thần Thần thì hãy tìm họ đến."

“Vâng." Cố Tam gật đầu, đi theo anh hỏi: "Vọng thiếu gia, tiểu thiếu gia tỉnh rồi, anh có muốn đến thăm không? Em ấy đang bảo muốn xuất viện."

Đó là hóa thân của ma quỷ, đứa con cưng của mọi người trong nhà họ Diệp, là một quỷ nhỏ có thể thay đổi hoàn toàn Bắc Kinh, không ai có đủ khả năng để chọc vào cậu ta.

Người đang đòi xuất viện, không có Vọng thiếu gia ở bên, thật sự không khống chế được!

Diệp Vọng Xuyên nhìn đồng hồ, bên ngoài trời đã tối, Giang Ly không có nhà, anh không thể để Kiều Niệm ở nhà một mình được.

Anh bước nhanh vào, nói với Cố Tam: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy nói."

...

Trên tầng.

Kiều Niệm thay một bộ quần áo rộng rãi thoáng mát, đi tắm, buộc tóc lại, ngồi vào bàn làm việc, không bật máy tính lên.

Thấy một số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên điện thoại.

Cô cầm điện thoại lên và lướt qua.

Có Vệ Lâu.

[Thế nào rồi, ra về chưa?]

Và của Viên Vĩnh Cầm.

[Tôi đã chào hỏi thị trưởng, thế nào rồi, bên cảnh sát đã thả cháu chưa? ]

Kiều Niệm đặt đôi chân dài lên bàn, trả lời đơn giản với Vệ Lâu và Viên Vĩnh Cầm, nói cho họ biết rằng mình không sao.

Sau đó gọi cho dì Trần.

Điện thoại vừa reo, đã được kết nối trong vài giây.

"Niệm Niệm! Tốt quá, cuối cùng con cũng gọi lại cho dì! Con không sao chứ?"

Âm thanh xung quanh của đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như vẫn đang ở bệnh viện.

Kiều Niệm buông chân, mở laptop lên, trả lời: "Cháu không sao, vừa mới về đến nhà. Vết thương của Trần Viễn thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Nếu nghiêm trọng thì nói với cháu, cháu có quen một người ở bệnh viện, cháu sẽ bảo người ấy đến khám."

"Nó chỉ bị trật khớp tay, còn lại đều là vết thương bên ngoài, không có gì nghiêm trọng cả. Cháu cũng đừng quan tâm, cứ để nó đau một chút, nếu không nó không nhớ lâu đâu, suốt ngày đi quậy phá với bọn xã hội đen đó thôi!"

Kiều Niệm nghe thấy Trần Viễn bị trật cánh tay, không kiên trì nữa, nói với bà: "Sau này cháu sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy. Dì Trần, dì còn phải chăm sóc cho chú Trần, chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng để mình mệt mỏi, dì mà kiệt sức thì chú Trần biết làm sao?”

"Đồ lúc trước cháu nói, hôm nào đi gặp chú Trần, cháu sẽ mang đến cho dì"

Nấm linh chi là một loại thuốc cổ truyền quý hiếm của Trung Quốc, ngoài tác dụng ức chế tế bào ung thư, còn có tác dụng thần kỳ là tăng cường khả năng miễn dịch của con người.

Ngày nay, nhiều người mắc bệnh có liên quan đến hệ miễn dịch, khả năng miễn dịch thấp sẽ khiến bệnh kéo dài mãi không khỏi.

Kiều Niêm không hề cảm thấy lãng phí khi bỏ ra 1000 vạn (~30 tỏi 3) mua nấm linh chi để tặng chú, vẻ mặt mang phong thái mây nhạt gió nhẹ, bình thản như thể bảo bối 1000 vạn chỉ là một sản phẩm chăm sóc sức khỏe bình thường.