Thập Niên 60: Sau Khi Làm Mẹ Kế Tôi Chọn Ly Hôn

Chương 29: Tôi Sẽ Giúp Cô Làm Việc

Dương chính ủy đang ngồi trên bàn làm việc viết văn kiện, thấy Lục Kính Quân tới, liền chỉ chỉ ghế trước bàn làm việc bảo Lục Kính Quân ngồi xuống trước.

Một hồi lâu sau, Dương chính ủy viết xong chữ cuối cùng, chú ấy phủ mũ bút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kính Quân: “Kính Quân, tôi nghe nói vợ cậu tới đây?”

“Vâng.”

Dương Chính Ủy cắm hai tay nhìn về phía Lục Kính Quân: “Tôi nghe nói, vợ cậu tới tìm cậu là muốn ly hôn?”

Lục Kính Quân mím môi, kể lại tình huống trong nhà một lần, chờ anh nói xong, Dương chính ủy nói: “Được, tình huống tôi biết rồi, cậu về làm việc trước đi.”

Lục Kính Quân đứng lên từ trên ghế đẩu, chào hỏi: “Vâng.”

Lục Kính Quân nói xong, liền xoay người rời khỏi văn phòng chính ủy. Sau khi Lục Kính Quân rời đi, Dương chính ủy đi phòng đoàn trưởng cách vách, vương đoàn trưởng đang đưa tay sau lưng đứng trước cửa sổ xem các chiến sĩ huấn luyện, nghe được tiếng bước chân, chú ta cũng không quay đầu lại: “Lại là chuyện gì?”

Dương chính ủy nói lại những gì Lục Kính Quân đã nói cho chú ta nghe, Vương đoàn trưởng nghe vậy nhướng mày: “Ừm, hy vọng cậu ấy có thể xử lý tốt quan hệ gia đình nhà mình, bằng không vừa mới kết hôn đã ly hôn rất ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu ấy. Hiện tại phương diện đức hạnh bắt quân nhân ở trên rất nghiêm.”

Dương chính ủy làm nhân viên dân sự, thường xuyên ra ngoài đến sư đoàn trong lữ đoàn họp, chú ấy biết nhiều hơn vương đoàn trưởng, chú ấy nói: “Đúng đó. Thế đạo này~~~”

......

Lục Kính Quân trở về đại đội, chạy theo đại đội một lát mới trở về ký túc xá, chân trước anh vừa mới tiến vào, chân sau lão Đinh liền trở về.

Lục Kính Quân thay quần áo huấn luyện trên người: “Buổi chiều huấn luyện cậu trông nom giúp tôi, tôi muốn đi trấn một chuyến.”

Đinh Bình An sảng khoái đáp: “Được.”

Lục Kính Quân thay thường phục màu xanh biếc, mang theo mũ quân đội, đến nhà khách gọi Lạc Kỳ. Lạc Kỳ đáp một tiếng, đi theo phía sau Lục Kính Quân ra cửa.

Trước cửa nhà khách có một chiếc xe jeep dừng lại, Lục Kính Quân lên ghế lái, Lạc Kỳ suy nghĩ một chút, mở cửa ghế lái phụ ngồi lên.

Xe chậm rãi khởi động, Lạc Kỳ nhìn phong cảnh nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng có chút buồn bã.

Lục Kính Quân nhìn Lạc Kỳ một cái, nói với cô hoàn cảnh bên này: “Nơi đóng quân của chúng ta cách Trấn Lộ Tỉnh tương đối xa, nhưng chúng ta dựa lưng vào trấn, từ nơi chúng ta đóng quân đi ra bắc ba cây số là đến. Bình thường người nhà nơi đóng quân mua đồ đều đến Lô Lĩnh trấn mua.”

“Những nhà xưởng kia cũng sẽ được khai thác ở Lô Lĩnh trấn, đến lúc đó nếu cô đi làm, đi bộ là có thể đi.”

Lạc Kỳ ừ một tiếng, trong lòng lại đang ngây thơ đổi một km bằng bao nhiêu mét. Ba km chính là ba ngàn mét, khoảng cách này hẳn là không tính là xa nhỉ?

Lạc Kỳ trong lòng có chút không xác định, dù sao ba ngàn cái này thoạt nhìn liền rất lớn.

Lục Kính Quân nói: “Đối với yêu cầu của cô tôi không từ chối, không nói bảo cô yêu thương thằng bé nhiều hơn, nhưng một người mẹ nên làm gì thì hy vọng cô sẽ làm như thế, giống như giặt giũ nấu cơm. Tất nhiên, tôi có thời gian sẽ giúp cô làm việc, không để cô làm tất cả.”