Chương 1: Nữ chính bị bỏ rơi trò trò chơi tình yêu (hơi H)
Chỉ còn nửa tiếng nữa là lễ khai giảng của trường trung học Cảnh Minh bắt đầu.
Hậu trường bận rộn người đến người đi, nhưng từ phòng thay đồ phía sau vẫn có thể nghe thấy tiếng động tĩnh rất nhỏ.
“Đừng...”
Thiếu nữ nhỏ giọng năn nỉ mềm mại đến có thể nhỏ ra nước, xen lẫn tiếng nước dính nhớp cùng tiếng môi lưỡi ám muội, càng có vẻ da^ʍ mỹ mê người.
Làn váy đồng phục học sinh đã bị vén lên đùi, qυầи ɭóŧ thiếu nữ màu hồng nhạt muốn không rơi xuống treo trên bắp chân trắng nớt, đung đưa theo sự run rẩy không thể chịu đựng được của cô gái.
Trên da thịt trắng nõn của thiếu nữ ngồi trên ghế cao nổi lên một tầng màu hồng tìиɧ ɖu͙©, đồng tử đen nhánh trong suốt phủ đầy sương mù, đuôi mắt đỏ ửng đã rưng rưng, ấm ức treo lên, tựa hồ một giây sau sẽ muốn trượt xuống.
Đôi chân non nớt mềm nhũn bị nam sinh vùi xuống đầu chắn lại, nhưng chỗ đùi trơn nhẵn lại nhìn ra được đã là một mảnh dính dính trong suốt.
Diệp Ngư sợ bị người khác nghe thấy, chỉ dám nhỏ giọng nức nở cầu Trình Dư hãy mau chấm dứt.
Chỉ là cô vừa lên tiếng năn nỉ, đã bị nam sinh cắn trong khe thịt ướt sũng mυ'ŧ sâu một hơi.
Cô không khống chế được xoắn chân, tay che miệng đè nén tiếng rêи ɾỉ không ngừng dâng lên trong cổ họng, đôi chân trắng nõn treo trên vai nam sinh căng thẳng rồi lại uốn cong, run rẩy tuôn ra dịch tình tí tách.
Trình Dư Bạch chậm rãi liếʍ sạch vết nước trong suốt trên âm phụ trắng nõn của thiếu nữ, ánh mắt nhìn dấu răng hơi sưng đỏ trên thịt mềm, coi ngươi tối sầm lại, mới tỉ mỉ sửa sang lại đồng phục học sinh cho Diệp Ngư, ôm thiếu nữ mềm mại như không xương vào trong ngực dịu dàng dỗ dành.
“Còn khẩn trương không?”
Mí mắt Diệp Ngư đỏ hoe, vùi vào trong lòng nam sinh không muốn ngẩng đầu, giọng nói còn mang theo nức nở, uy hϊếp không chút uy hϊếp Trình Dư Bạch, “Lần sau không được như vậy nữa, nếu không em sẽ không để ý tới anh nữa đâu.”
Trình Dư Bạch cười cười, “Không để ý tới lời anh nói, Tiểu Ngư bị bọn Giang Tự bắt được thì phải làm sao đây?”
Giọng nam sinh vẫn dịu dàng, lại mơ hồ lộ ra vài tia lành lạnh nhàn nhạt, giống như là hồ nước xinh đẹp vào mùa thu, trông có vẻ ấm áp lấp lánh, thử thăm dò mới biết là lạnh thấm sâu vào trong xương tủy.
Diệp Ngư không nghĩ tới Trình Dư Bạch lại rất thẳng thắn nói ra những lời này.
Cô và Trình Dư Bạch ở bên nhau đúng là bởi vì hắn là người dịu dàng nhất trong số mấy người.
Giang Dữ rất hung dữ, Chu Hướng Hành có vẻ là người một người ôn hòa dễ ở chung, cô lại thấy qua bộ dáng hắn đánh người gần chết, về phần Bùi Tề Xuyên, càng không mở miệng nói chuyện đã có thể đông chết người khác.