Trước Và Sau Khi Kết Hôn

Chương 5: Xem mắt

Phương Duy Văn đã cho Diệp Thấm Trác can đảm từ chối, nhưng không dạy cô kỹ năng phản kháng.

Cuộc sống của cô vẫn như vậy, mỗi ngày ngoài giờ học còn có các lớp dạy kèm ngoại khóa khác nhau, và những gì cô phải gánh chịu khi còn là học sinh tiểu học dường như còn nặng nề hơn Phương Duy Văn- một học sinh trung học.

Vì vậy, Diệp Thấm Trác thường nghĩ rằng thật tuyệt nếu cô có thể trở thành con gái của Văn Mẫn.

Tuy nhiên, giấc mơ đẹp đẽ này bị tan vỡ quá nhanh khiến cô mất cảnh giác.

Sau khi Phương Duy Văn thi đại học, nhà họ Phương chuyển đến Thành phố B vì Phương Hùng chuyển công tác. Khi đó, Diệp Thấm Trác vừa mới bước vào lớp ba tiểu học, những cảm xúc mơ hồ vừa mới nảy mầm, lại phải tự tay cắt bỏ chúng.

"Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đưa tôi đi chơi sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng bây giờ đã qua nửa tháng kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, anh ấy vẫn chưa đề cập đến chuyện đó."

Cô lên án Phương Duy Văn trong nhật ký, những tâm tư thiếu nữ trở nên sống động trên tờ giấy.

Một ngày nọ, cô đứng ngoài quán cà phê, nhìn anh cười đùa với một cô gái trong tay, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Ngày bọn họ chuyển đi, Văn Mẫn ôm cô không chịu buông, còn nói đùa muốn mang Trác Trác đi, bởi vì thành phố B có rất nhiều trường học tốt, cho nên mới để cô đi học ở thành phố B. Khi đó, cô nhìn vẻ mặt của Phương Duy Văn, lại phát hiện anh đang đứng dưới gốc cây, cúi đầu nghịch điện thoại di động, hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện.

Đã 12 năm kể từ khi họ rời đi, số lần hai người gặp nhau trong khoảng thời gian này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, điều cô không bao giờ ngờ tới là Văn Mẫn sẽ trở lại thành phố Tô Châu để nghỉ hưu và cùng Diêu Bồi Lan dàn xếp cuộc hôn nhân cho bọn họ.

Ngày hôm đó cô ngồi trên ghế lô nhìn Phương Duy Văn đẩy cửa bước vào, hình dáng của anh đã trở nên rất mơ hồ trong trí nhớ của cô, cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng của người đàn ông cao lớn trước mặt mình, anh đã thay đổi quá nhiều.

“Mẹ?” Cô nghi hoặc nhìn Diêu Bội Lan.

"Đến đây, Duy Văn." Diêu Bồi Lan nắm lấy tay cô, siết chặt và chào đón Phương Duy Văn với một nụ cười trên khuôn mặt.

Ngay sau đó, anh ngồi xuống cạnh cô.

Phương Duy Văn vốn cho rằng đây chỉ là một bữa tối bình thường, không ngờ cha mẹ hai bên luôn cố ý hoặc vô ý giới thiệu hôn sự, vì vậy anh lập tức hiểu ra mục đích thực sự của bữa ăn.

Anh đối với loại tình cảnh này cũng không kinh ngạc, đối đãi lạnh nhạt, trả lời kín kẽ, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh lại rất khó chịu, anh vào phòng đã nửa canh giờ, ánh mắt hai người không chạm lấy một lần.

Cô cố tình tránh mặt anh.

Sau khi ăn xong, những người không liên quan chờ đợi rời đi, chỉ còn lại hai nhân vật chính.

Diệp Thấm Trác ngồi trên ghế, Phương Duy Văn đứng bên cạnh cô, một đêm cô không nói quá 10 câu, trầm lặng và dè dặt, hoàn toàn không giống cô bé trong ấn tượng của anh.

Diệp Thấm Trác biết rằng anh đang nhìn cô, nhưng trên thực tế, cô cảm thấy xấu hổ! Ý định ban đầu của bữa ăn này thật đáng xấu hổ, và màn trình diễn của cô còn đáng xấu hổ hơn!

Diêu Bồi Lan có ý gì? Lo rằng cô không thể kết hôn?

“Đi thôi.” Thấy cô ngồi không yên, Phương Duy Văn không khỏi nhắc nhở.

Cô đang viết bản thảo trong đầu, định tối nay về nhà đối chất với mẹ, nhưng bị anh ngắt lời, cô nhướng mắt trừng anh.

“Trác Trác?” Cái tên này đã quá nhiều năm không được gọi, cũng không còn là cô bé thích bám lấy trước mặt anh nữa, từ miệng anh nói ra thật kỳ quái và khó xử.

“Sao anh còn chưa đi?” Câu đầu tiên tối nay cô nói với anh.

Người cô đầy thuốc súng, Phương Duy Văn khó hiểu: “Anh đưa em về.”

Ở trong xe, sau khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy nên nói rõ ràng với anh: “Em không biết tại sao mẹ em lại nghĩ rằng em cần xem mắt... xem mắt với anh." Cô dừng lại một chút: "Nếu biết trước điều này..."

"Em sẽ không đến, phải không?" Anh tiếp lời cô.

Cô nhìn vào sườn mặt anh, không trả lời.

Khi cô còn học trung học, các bạn học nữ luôn thích đọc một số thể loại văn học đau buồn, trong đó có một câu đặc biệt nổi tiếng, cô vẫn nhớ cho đến tận bây giờ. "Chàng trai tôi thích có góc nghiêng đẹp nhất thế giới."

Vào thời điểm đó, áo sơ mi trắng và khuôn mặt góc cạnh đã trở thành trang bị tiêu chuẩn của nam thần, và cô cảm thấy Phương Duy Văn có thể gánh được những lời này. Chỉ là cô cũng hiểu, người đàn ông mà cô cảm thấy đẹp trai, những cô gái khác cũng sẽ cảm thấy đẹp trai, nghĩ đến đây, vị ngọt trong miệng cô càng chua xót.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài, sau bao nhiêu năm, Phương Duy Văn không những không xấu đi mà ngày càng đẹp trai.

"Anh không biết đó là một cuộc xem mắt cho tới khi anh đến." Anh tiếp tục, "Mặc dù anh không biết tại sao họ lại làm điều này, nhưng đừng để trong lòng. Anh sẽ đi giải thích với mẹ anh. "

" Anh nói như nào để rõ ràng?" cô hỏi

“Bọn họ đùa giỡn thôi mà.” Anh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại quay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt không vui của cô, anh cười nói: “Anh tặng em một món quà coi như tạ lỗi?”

Phương Duy Văn sau sinh nhật năm nay đã sang đầu 3. Điều này thực sự khiến Văn Mẫn lo lắng, mấy năm nay anh hẹn hò nhiều nhưng chẳng lần nào thành công. Sau khi nghỉ hưu, bà không còn việc gì để làm, cuộc hôn nhân của con trai trở thành tâm điểm của cuộc sống của bà.

Hôm đó nói chuyện này với Diêu Bồi Lan, ai ngờ bạn tốt nhiều năm này lại muốn kết thông gia, hai người lập tức ăn nhịp vói nhau, càng trò chuyện càng cảm thấy hai đứa trẻ này rất hợp.

Diệp Thấm Trác không ngờ rằng mẹ cô đã bán cô ngay khi cô nhận được bằng tốt nghiệp.

Nghe đến việc tặng món quà như một lời xin lỗi, cô đột nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ, mỗi khi cô khó chịu, Phương Duy Văn luôn mua cho cô một số đồ để khiến cô vui vẻ.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn coi cô như một đứa trẻ.