Khôn Ninh

Chương 171: Luân lý cương thường

Ngày xa giá hoà thân của Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y rời kinh, nghe nói dù giữa đêm hôm nhưng cũng có rất nhiều người đứng hai bên đường tiễn nàng, dọc đường đi về hướng tây bắc..

Cùng với việc nàng rời khỏi kinh thành, những bàn tán xôn xao về chuyện hòa thân cũng dần dần lắng xuống.

Trong kinh thành từ vương công quý tộc, cho tới lê dân bách tính, sự chú ý của mọi người rất nhanh đã chuyển đến kì thi hội mùa xuân năm nay và lễ thành hôn của Lâm Truy vương điện hạ Thẩm Giới sắp diễn ra vào tháng tư.

Khâm Thiên giám Phương phủ vốn dĩ không có gì thu hút, tự dưng mấy ngày gần đây lại trở nên náo nhiệt nhất.

Tiếp theo chính là Hộ bộ thị lang Khương phủ.

Người người đều nói luận nhân phẩm, tài mạo và cả xuất thân, Phương Diệu cô nương nhà Khâm Thiên giám quả thực khó có thể so sánh cùng đại cô nương Khương Tuyết Huệ của phủ Khương thị lang, nhưng thanh danh bị liên lụy vì vị muội muội chẳng nên hồn của mình mà cuối cùng không được tuyển làm chính phi. Nhưng khi tuyển chính phi đồng thời chọn trắc phi, đủ để thấy Lâm Truy vương điện hạ yêu mến nàng bao nhiêu, còn với việc tuyển vị chính phi Phương Diệu cô nương này lại có bao nhiêu miễn cưỡng.

Hôn kỳ định vào mười tám tháng tư, cả chính phi và trắc phi đồng thời được đón vào phủ.

Người thì gửi danh thϊếp, kẻ thì tặng quà chúc mừng, lôi kéo quan hệ, giao thiệp làm ăn, bậc cửa Khương phủ đã sắp bị người ta đạp vỡ, cả bọn hạ nhân cũng vui vẻ ra mặt, bước chân đi đường cũng nhẹ nhõm ung dung, tiếp đón khách khứa mặt mày rạng rỡ.

Chỉ là trong đó không bao gồm nha hoàn bà tử trong viện của Khương Tuyết Ninh.

Bọn họ không những không phấn chấn, mấy ngày gần đây ngược lại còn mặt ủ mày chau, cẩn thận dè dặt.

Từ đất Thục mới có phong thư Vưu Phương Ngâm đưa đến, Đường Nhi không dám nhờ người khác, tự mình đi lấy, trên đường về lại tình cờ gặp Khương Bá Du đang muốn ra ngoài.

Khương Bá Du nhìn thoáng qua nàng, nhíu mày: “Ninh nha đầu vẫn như vậy sao?”

Đường Nhi nơm nớp lo sợ: “Hôm nay cô nương ngủ đến giờ Mão ba khắc đã tỉnh, ăn một bát cháo gạo tẻ do phòng bếp chuẩn bị, lại trở về nằm ngủ; khi mặt trời lên cao bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, đồ ăn phòng bếp đưa tới thì chỉ dùng vài miếng bồ câu non nướng, thịt anh đào, non nửa chén cơm; Định Phi thế tử phái người đưa tới vài món đồ chơi đang thịnh hành, nàng cũng chỉ nhìn lướt qua vài lần đã ném đi, gọi đi xem hội đèn l*иg cũng không đi…”

Khương Bá Du thở dài một hơi: “Chuyện gì thế này!”

Đường Nhi không dám thở mạnh chút nào.

Từ sau khi Lạc Dương trưởng công chúa đi hòa thân, cô nương nhà mình giống như bị mất hồn phách vậy, ngay cả cửa phòng cũng chẳng muốn bước ra một bước, đến giờ ăn thì ăn, đến lúc ngủ thì đi ngủ, nhưng những nha hoàn hầu hạ nàng thấy rõ ràng, rất để tâm, ai nấy đều cảm thấy rất lo lắng bồn chồn, nhưng chẳng ai làm gì được.

Nhưng ngược lại những ngày này lão gia thỉnh thoảng lại hỏi một chút tình hình của cô nương.

Ngược lại dường như để ý nàng hơn so với trước kia.

Đường Nhi cũng không biết đây có phải ảo giác của mình hay không, có lẽ là bởi vì trạng thái cô nương gần đây rất dễ làm người ta lo lắng nhỉ?

Khương Bá Du suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, chỉ dặn dò một câu: “Chăm sóc nó thật tốt, chưa tới hai ngày nữa là hôn kỳ của tỷ tỷ nó, nếu nó không muốn đi thì không cần phải đi, cũng đừng để người khác quấy rầy nó, để nó nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”

Đường Nhi cúi người nói: “Vâng.”

Lúc này Khương Bá Du mới xoay người rời đi, trên mặt vẫn mang vẻ lo âu.

Về trong viện, Đường Nhi trông thấy Liên Nhi ngồi bên ngoài phòng thêu thùa, liền bước tới nhìn vào bên trong một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương còn đang ngủ sao?”

Liên Nhi cũng thở dài: “Vừa mới ngủ chưa lâu.”

Đường Nhi hết cách, nhìn phong thư trong tay một chút, đành phải đặt nó lên chiếc bàn ở gần cửa sổ trong noãn các, tự đi xử lý những việc khác trong phòng.

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết cũng chưa đến mức mười phần nóng bức.

Hai cánh cửa sổ mở hướng ra ngoài, ánh nắng sáng trong suốt chiếu vào cây cối hoa cỏ tươi tốt ngoài sân, phảng phất như có tiếng hót líu lo của chim oanh, một làn gió thanh mát triền miên thổi tới, làm lay nhẹ tấm màn trướng mỏng manh ngoài giường.

Khương Tuyết Ninh nằm nghiêng trên giường.

Chiếc chăn xuân mỏng phủ nửa người, đắp đến trên ngực, có lẽ do những ngày này trôi qua quá mức mơ màng đến hồ đồ, cũng ngủ quá nhiều, trong những giấc ngủ ngắn buổi chiều thường hay gặp ác mộng.

Lúc là cái đầu của Chu Dần Chi, lúc lại là quan tài của Thẩm Chỉ Y.

Mộng cảnh ly kỳ, không thể nắm bắt.

Nàng đi trong cung đình máu chảy đầy đất, xung quanh mình đều là sương mù, sau lưng giống như có thứ gì đang liều mạng truy đuổi. Vì thế bước chân của nàng cũng ngày càng hoảng loạn, cuối cùng thế mà lại chạy như điên.

Khôn Ninh cung quen thuộc đang ở trước mắt.

Nàng thở dài một hơi, chạy thẳng vào, nhưng bước chân vừa dừng lại, đã nhìn thấy bên trong có một bóng dáng mảnh khảnh.

“Phương Ngâm…”

Trong chớp mắt này, Khương Tuyết Ninh vô thức gọi một tiếng.

Đối phương xoay người lại, nhìn nàng có chút nghi hoặc.

Kia là một khuôn mặt thanh tú, nhưng hai hàng mày vốn cong cong nay được phác hoạ thêm vài phần sắc sảo lạnh lùng, là vẻ trấn tĩnh khi đã quen thấy những thăng trầm trong kinh doanh buôn bán, chỉ là trong mắt tựa hồ lại có chút bất đắc dĩ cùng đắng chát.

Là Vưu Phương Ngâm.

Nhưng không phải Vưu Phương Ngâm của đời này.

Sau khi nàng trông thấy Khương Tuyết Ninh, ngẩn người một chút, tiếp tiếp theo lại thở dài có chút phiền muộn: “Giàu có nửa tòa thành* cũng vô dụng, đặt cược giữa hai bên cuối cùng đắc tội người khác, ai ngờ được đại cục bị lật đổ lại bắt nguồn từ mối thù cũ hơn hai mươi năm trước? Đến lúc này, tất nhiên hi sinh tiền tài giữ lấy mạng sống mới là quan trọng.”

*Vưu Phương Ngâm kiếp trước là thương nhân phú khả địch quốc, lũng đoạn cả kinh thành, tài sản được ví von là nắm trong tay nửa tòa thành (bán thành – bán ở đây là một nửa, không phải mua bán).

Thù cũ, oán cũ gì chứ?

Khương Tuyết Ninh muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng năm chữ “Giàu có nửa tòa thành” kia lại như chuông lớn lắc lư vang vọng trong đầu nàng, cứ thế từng tiếng liên tiếp nhau, khiến nàng tâm hoảng ý loạn, trực tiếp tỉnh dậy từ trong ảo mộng không đầu không đuôi này.

Lập tức nàng mở mắt ra, xoay người ngồi dậy.

Chăn mỏng đắp trước ngực nàng trượt xuống.

Bên ngoài gió mát thổi, trên trán trên người Khương Tuyết Ninh đều lạnh toát, lúc này mới ý thức được cả người mình đang đổ mồ hôi lạnh, lớp trung y sau lưng đều đã ướt, dán ở trên gáy, khó chịu không ngừng.

Quên rồi.

Nhất định nàng đã quên chuyện gì đó quan trọng.

Trong hơn nửa tháng qua, bởi vì không thể ngăn cản Thẩm Chỉ Y đi hòa thân, cả người nàng đều không thể vực dậy được tinh thần, sống giống như một cái xác không hồn, cũng giống như con ruồi mất đầu, phảng phất chuyện gì cũng không thể thu hút nổi sự chú ý của nàng, không đáng cho nàng để ý.

Nhưng thật sự không có chuyện gì khác sao?

Giàu có bao nhiêu.

Vưu Phương Ngâm ở kiếp trước…

Đặt cược giữa hai bên?

Vắt óc suy nghĩ, lật đi lật lại kí ức, rốt cục đổi được một tia sáng xẹt qua như tia chớp từ hàng ngàn ý niệm, Khương Tuyết Ninh lập tức xốc chăn mỏng bật dậy khỏi giường, nhìn ra phía bên ngoài lớn tiếng kêu: “Đường Nhi, Liên Nhi! Thư từ đất Thục đâu?”

Liên Nhi bên ngoài giật nảy mình.

Đường Nhi nghe vậy thì vội vàng đi đến noãn các cầm lá thư lúc trước tiến vào, vốn muốn đưa ra, lại bị Khương Tuyết Ninh thẳng thừng đưa tay đoạt lấy, xé phong thư ra liền đọc lên. Cho đến lúc này, hai nha hoàn mới nhìn rõ, vẻ suy sụp tinh thần của cô nương nhà mình những ngày qua đã biến mất hết, thay vào đó là một loại hào hùng khốc liệt như sắp gặp đại địch vậy, tựa như vừa nhớ ra gì đó hệ trọng mà bản thân đã sơ suất bỏ qua.

Đường Nhi không khỏi lo lắng cảm xúc của nàng chập trùng quá lớn sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, cẩn thận nói: “Cô nương, người làm sao vậy?”

Khương Tuyết Ninh nhanh chóng xem hết lá thư này, lại cảm thấy trong lòng nặng nề.

Cũng không phải là tình hình ruộng muối Nhậm thị không tốt.

Mà bởi vì, những ngày suy sụp tinh thần vừa qua, rốt cuộc nàng mới nhớ tới: sau khi Thẩm Chỉ Y đi hòa thân, Yến Lâm cũng quả thực có một ngày sẽ san bằng Thát Đát, nghênh đón công chúa về triều, nhưng không phải nàng đã biết được quỹ đạo kiếp trước thì có thể làm được chuyện đó…

Thiếu một Vưu Phương Ngâm!

Một Vưu Phương Ngâm của kiếp trước!

Ở kiếp trước sau bốn năm Thẩm Chỉ Y đi hòa thân, Thát Đát triệt để bộc lộ lòng lang dạ thú, xâm chiếm Trung Nguyên.

Yến Lâm nhận lệnh lúc lâm nguy, ngăn cơn sóng dữ.

Nhưng đợi đến khi đánh lui binh địch, lúc đón quan tài của công chúa về, mới biết được hơn hai năm trước công chúa đã phải chịu tra tấn, thậm chí bị ép đến sảy thai, chỉ vì người Thát Đát không muốn nàng sinh hạ hài tử mang hai huyết mạch. Trước khi Man di dẫn binh, đã gϊếŧ công chúa để tế cờ. Dù có huyết mạch cao quý, một thân kiêu ngạo, trong hoàn cảnh này cũng chẳng qua chỉ là người tứ cố vô thân, mặc cho kẻ khác chém gϊếŧ!

Lúc đó Tiêu thị có thể lực lớn, triều đình đã phải điều Yến Lâm đi chống lại man di, lại phải đề phòng hắn nắm binh quyền làm theo ý mình, nên đã tạo không ít khó khăn về lương thảo và hậu phương.

Nhưng tiền tuyến lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Khi đó trong triều liền có người sinh nghi, nhưng mãi đến khi Tạ Nguy kéo cả Yến Lâm mưu phản, tất cả mọi người mới biết được, ngoại trừ Lữ Hiển bên ngoài tung hoành buôn bán, phía sau bọn họ còn có vị “Vưu Bán Thành” phú khả địch quốc!

Đánh trận cần binh, nuôi binh cần tiền.

Ở kiếp trước bọn họ có Vưu Phương Ngâm phú khả địch quốc sau lưng giúp đỡ, nhưng còn đời này thì sao?

Khương Tuyết Ninh chậm rãi ngồi xuống.

Nàng cứu được Vưu Phương Ngâm của đời này, vì vậy Vưu Phương Ngâm kiếp trước cũng không tồn tại. Mà nếu nàng muốn thực hiện lời hứa với Thẩm Chỉ Y, thậm chí cứu người ra sớm hơn kiếp trước, cũng có nghĩa nàng cần ngân lượng bằng với kiếp trước, thậm chí là nhiều hơn, mới có thể lấp đầy được lổ hổng do chính mình tạo ra!

Nàng có thể làm được sao?

Không…

Đã không phải là chuyện có thể hay không, mà là bất luận thế nào, nàng nhất định phải làm được!

Tờ giấy viết thư mỏng manh được Khương Tuyết Ninh chậm rãi đặt lại trên bàn, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo, chớp chớp mắt, nói: “Chuẩn bị nghiên bút, ta muốn trả lời thư.”

*

Những ngày này, đại bộ phận quan văn trong triều đều đang bận rộn vì kì thi hội vừa qua và kì thi đình sắp tới, Khương Bá Du cũng không ngoại lệ, cho nên hôm nay cũng không đi đến Hộ bộ, mà đi thẳng đến Hàn Lâm viện.

Tạ Nguy được Hoàng đế chọn làm tổng tài quan trong kỳ thi lần này, giờ phút này đang đứng cạnh án thư, vừa mới nhận mấy bài thi mà mấy vị quan viên phía dưới đưa tới. Kết quả thi hội sớm đã có, bây giờ đang tuyển chọn những bài thi tốt nhất, để giao cho thư cục (nhà in) các nơi in ấn phát ra.

Khương Bá Du ngẩng đầu nhìn thấy, lông mày lập tức nhíu lại.

Chuyện xảy ra trước cửa phủ hôm đó, quả thực khiến ông lấy làm kinh hãi, nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ thế nào ông cũng không dám tin, vậy mà Tạ Nguy – người xưa nay trông chính nhân quân tử, thánh nhân tại thế, lại làm ra chuyện khinh bạc cầm thú như thế!

Ngày xưa Tạ Nguy chiếu cố Khương Tuyết Ninh, Khương Bá Du chưa hề suy nghĩ nhiều.

Một là ông cùng Tạ Nguy luận giao ngang hàng, lúc đối phương xưng hô với Ninh nha đầu cũng một mực coi là vãn bối; thứ hai Ninh nha đầu vào cung làm thư đồng, ông cũng từng mở miệng nhờ vả; thứ ba Tạ Nguy không gần nữ sắc, chưa bao giờ nghe thấy một tin đồn không đứng đắn nào.

Nhưng mà người như vậy…

Thời gian gần đây, Khương Bá Du cũng nghĩ, cô nương nhà mình không phải người gò bó theo khuôn phép gì, liệu trong này có tồn tại hiểu lầm gì đó, hay là hai người lưỡng tình tương duyệt?

Ông đã tìm Khương Tuyết Ninh nói vài lần.

Cố kỵ cô nương gia dễ ngại ngùng xấu hổ, lại cũng không muốn để nàng biết từng có chuyện như vậy, ông cũng không hỏi rõ ràng quan hệ của nàng và Tạ Nguy, mà là nói bóng nói gió. Trong lời nói của nha đầu, đối với Tạ Nguy đâu có chút nào vượt qua tình nghĩa thầy trò?

Cho nên, vẫn là vấn đề ở chỗ Tạ Nguy lớn!

Trong lòng Khương Bá Du chán ghét, cũng không nói gì thêm với Tạ Nguy, trước mắt cũng chỉ giữ yên lặng xử lý công vụ, đợi đến khi thưa người hơn, những người tìm Tạ Nguy cũng đã lui đi, cuối cùng ông mới đi qua.

Đầu tiên nói một tiếng: “Tạ thiếu sư.”

Ngày trước Khương Bá Du đều gọi thẳng “Cư An”, Tạ Nguy khi nghe thấy ba chữ mới lạ này, đã biết đối phương có lời muốn nói, xoay người lại mỉm cười: “Khương đại nhân, có việc chỉ giáo?”

Khương Bá Du nhìn kỹ hắn, nói: “Thiếu sư đại nhân tuổi trẻ tài cao, nhưng năm nay cũng đã hai mươi bảy, đã nhiều năm rồi vẫn chưa thành gia lập thất; tiểu nữ tính tình ngang bướng, bây giờ lại đang là lúc mười chín xuân xanh tươi đẹp, không hiểu thế sự nhân tình. Thiếu sư đại nhân là thầy, dạy nữ nhi ta hiểu lễ biết nghĩa, người làm phụ thân như ta quả thực rất cảm kích. Chỉ sợ nó vẫn còn chưa hiểu chuyện, vẫn cần thiếu sư đại nhân ước thúc lời nói hành động nhiều hơn. Nhưng sau này xin thiếu sư đại nhân cũng thận trọng lời nói việc làm, để tránh tuổi nó còn nhỏ, lại sinh ra hiểu lầm gì đó. Thiếu sư cũng biết, nữ nhi này ta nuôi dưỡng không được tốt, sợ sẽ gây ra tai họa gì.”

Trong lời nói ẩn ẩn có chút ý tứ cảnh cáo.

Tạ Nguy còn đang cầm mấy bài thi trong tay, đáy lòng lại sinh ra vài phần không vui, nét cười trên khuôn mặt vẫn không đổi, cũng không đáp lại chuyện ông nói, chỉ nói: “Khương đại nhân nuôi không tốt, chi bằng để ta nuôi?”

Khương Bá Du đâu ngờ hắn lại nói ra những lời ấy?

Sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Ông lạnh giọng nói: “Tuy rằng Khương mỗ không bì kịp với năng lực của Tạ thiếu sư, nhưng có câu nói muốn khuyên bảo thiếu sư! Dù thanh danh Ninh nha đầu nhà ta không tốt, nhưng tâm tính không xấu. Tạ thiếu sư sai sót thì thôi, đừng khiến người khác sai theo. Nếu như là lưỡng tình tương duyệt lão phu mắt nhắm mắt mở cho qua cũng không sao, nhưng thiếu sư chính là tiên sinh của Ninh nha đầu, lại khinh bạc nó như vậy, chẳng phải là miệt thị lễ pháp tổ tông, cố ý làm sai luân lý cương thường hay sao?”

Nói đến cuối, bởi vì tức giận mà thanh âm còn to hơn một chút.

Những người khác còn đang bận rộn trong Hàn Lâm Viện, từ xa xa nhịn không được mà nhìn qua bên này, hiển nhiên là nghe rất rõ bốn chữ “Luân lý cương thường”, trên mặt cũng không kiềm được treo lên vài phần tò mò.

Hiển nhiên là đang nghĩ: Hai vị này làm gì mà nhắc đến cả luân lý cương thường rồi?

Mi mắt của Tạ Nguy rũ xuống.

Đúng thật, hắn là tiên sinh của Ninh nhị. Theo luân lý, tiên sinh và học trò há có thể bên nhau, có tư tình?

Chẳng qua…

Vài bài thi trong tay bị hắn tiện tay đặt trở lại bàn, Tạ Nguy lại nhìn Khương Bá Du, thản nhiên nói: “Vậy thì đã sao?”