“Mình từng cầu nguyện với các vị thần vô số lần, xin cho kiếp sau mình được làm một cô công chúa có thể cưỡi ngựa, có thể đánh trận.”
...
Tháng chín ở thành phố Giang.
Gần nửa mùa hè đã trôi qua nhưng cái nóng vẫn chưa biến mất.
Mặt trời chói chang chiếu xuống, không khí hết sức oi ả, khiến người ta cảm thấy khó chịu nhưng cũng bó tay.
Hôm nay là ngày học sinh trường Trung học số Tám thành phố Giang tựu trường.
Phụ huynh và học sinh đứng kín ở cổng trường, hầu hết là học sinh mới của khối mười đang túm năm tụm ba bên bảng thông báo.
Đám đông nhốn nháo cả lên.
Trông như một tấm màn đen khổng lồ đang dần giăng rộng.
“Thằng nhóc này, sao con không vào nổi lớp chuyên thế!”
“Ài, thì điểm thi xếp lớp thấp hơn người khác chứ sao. Mẹ cũng không nghĩ xem, những người vào được lớp chuyên của trường Trung học số Tám toàn thần tiên cả đấy. Chậc.”
“Ăn nói kiểu gì thế! Con kém người ta chỗ nào! Tốn bao tiền học thêm, đúng là...”
Vào lúc này, Phương Tuần Âm đang đứng một mình ngoài đám đông, kiễng chân, cố gắng tìm tên mình ở cột thi đỗ trên bảng thông báo.
Cô đọc từng dòng một.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng tìm thấy ba chữ “ Phương Tuần Âm” ở cột “lớp cận chuyên 4”.
Lớp 4, khối 10.
Sau khi xác nhận lại mấy lần, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lặng lẽ cúi đầu, khép kín áo khoác, đi về phía tòa nhà giảng dạy với dáng vẻ co ro.
Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ ở thành phố Giang có thể lên đến 36 độ, đã thế trong sân trường lại toàn người, khiến nơi này càng nóng bức hơn. Hầu hết học sinh và phụ huynh đều cầm ô, ăn mặc mát mẻ thoải mái.
Điều này khiến Phương Tuần Âm càng trở nên khác người.
Cô mặc áo khoác dài tay kéo khóa đến tận cằm, che kín cơ thể. Mái tóc đen dày dài đến eo xõa tung trên lưng và bả vai, phần mái bằng cũng dày, che mất lông mày, nhìn kiểu gì cũng thấy hơi kỳ quặc.
May mà không ai chú ý đến cô.
Sau khi cô bước vào tòa nhà giảng dạy, gió từ ngoài hành lang thổi vào, cộng thêm hơi lạnh từ điều hòa, cuối cùng cũng mát hơn một chút.
Người Phương Tuần Âm đã đầm đìa mồ hôi từ nãy, mồ hôi khiến quần áo bên trong của cô ướt nhẹp, dính chặt vào người.
Gió thổi qua càng khiến cô khó chịu hơn.
Ghét mùa hè quá.
Cô mím chặt môi.
Nhưng hoàn toàn không định cởϊ áσ khoác.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát.
Phương Tuần Âm chậm rãi lên tầng hai, tìm được phòng học của lớp 4 rồi lặng lẽ nhìn vào phòng qua cửa sau.
Giờ vẫn còn sớm, trong phòng học của lớp 4 chỉ có bốn, năm người, toàn những gương mặt xa lạ.
Cô rụt cổ, rảo bước đến dãy cuối cùng của lớp rồi ngồi xuống một góc sát tường.
Sau đó cô khom người, vùi mặt giữa cánh tay, như muốn ép cả người vào mặt bàn, chỉ ước mình tàng hình được.
Tiếng trò chuyện khe khẽ bỗng vang lên bên cạnh cô.
“Cậu nhìn bạn nữ kia đi, có chuyện gì thế?”
“Chắc cậu ấy không khỏe à? Hay bị say nắng? Có cần đến hỏi xem sao không?”
“...”
Phương Tuần Âm không lên tiếng, cô vô thức nhích lại gần tường hơn, muốn tìm chút cảm giác an toàn.
Đừng hỏi.
Đừng đến đây.
Cô thầm nhủ trong lòng.
May mà có bạn học mới bước vào lớp, sự chú ý của hai giọng nói kia bị thu hút nên không quan tâm đến cô nữa.
Phương Tuần Âm vẫn căng người, siết chặt nắm tay, một lát sau, cuối cùng cô cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Trường mới.
Lớp mới.
Bạn mới.
Rõ ràng mọi thứ đều đáng để mong chờ.
Nhưng đối với Phương Tuần Âm, cô lại thấy vô cùng áp lực, chỉ ước mình có thể hét thật to rồi chạy trốn.
Suốt 16 năm qua, cô vẫn luôn cố gắng đấu tranh với chính mình nhưng cho dù thế nào, dường như cô vẫn không thể tìm ra cách giải quyết.
Đúng là khiến người ta cảm thấy bất lực.
...
Khoảng chín giờ mười phút, hầu hết các chỗ trống đều đã có người ngồi.
Những tiếng xì xào khe khẽ bắt đầu vang lên trong lớp.
Mãi vẫn không ngớt.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên bước vào từ cửa lớp, đứng trên bục giảng.
Người đàn ông này chỉ khoảng hơn 40 tuổi nhưng đỉnh đầu lại hói đến mức hơi phát sáng.
Ông cầm danh sách trong tay, gõ bàn, hắng giọng rồi tự giới thiệu: “Chào các em, chúc mừng các em đã trở thành một thành viên của trường Trung học số Tám thành phố Giang. Nếu không có gì bất ngờ, thầy sẽ là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên Vật Lý của các em trong năm nay, thậm chí là hai năm, ba năm tới. Thầy tên Lý Tuấn Tài, Tuấn trong tuấn tú, Tài trong tài hoa. Anh chị khóa trên của các em thường gọi thầy là anh Tài, các em cũng có thể gọi như thế. Trong ba năm tới, thầy sẽ dẫn dắt các em chạy nước rút vào Thanh Hoa Bắc Đại. Đã học ở Trung học số Tám thì chỉ cách Thanh Hoa Bắc Đại một bước thôi, mong các em sẽ cố gắng.”
Phía dưới truyền đến tiếng cười không quá phù hợp với tình huống này.
Lý Tuấn Tài không để ý, mở danh sách điểm danh ra, nói tiếp: “Thầy đã nói xong rồi, giờ chúng ta sẽ điểm danh. Những bạn được gọi sẽ đứng dậy, giới thiệu qua về bản thân mình với mọi người. Thầy sẽ chọn ban cán sự tạm thời theo màn giới thiệu của các em. Thế nên đừng qua loa quá, phải nói đủ một phút nhé.”
“...”
Phương Tuần Âm lại cuộn ngón tay lại.
Thậm chí cô chỉ muốn mở cửa sau rồi chạy trốn.
Nhưng điều đó sẽ gây chú ý hơn đúng không?
Cô đành kìm động tác này lại.
Có lẽ vì đây là lớp mới, phần lớn học sinh đều cảm thấy mới mẻ, trước cô không thiếu những người nói rất hăng say, chỉ muốn lôi cả lịch sử hồi tiểu học của mình ra để kể cho mọi người cùng nghe, phô bày lý lịch huy hoàng của mình cho mọi người cùng biết.
Lý Tuấn Tài không thể không ngắt lời: “... Được rồi được rồi, thầy tin các bạn đều đã hiểu rất rõ về em, mời em ngồi xuống. Em tiếp theo, để thầy xem nào, Phương Tuần Âm, Phương Tuần Âm là bạn nào thế?”
Phương Tuần Âm thót tim.
Cô run rẩy đứng dậy.
Lý Tuấn Tài nhìn cô nửa giây rồi mỉm cười, cũng không nói nhiều, chỉ nhắc cô: “ Phương Tuần Âm, em tự giới thiệu với các bạn nhé.”
“...”
Phương Tuần Âm mím chặt môi, chớp mắt liên tục mấy lần.
Hàng mi cô tựa như cánh bướm đã khuấy động cả hồ nước mùa xuân.
Nhưng nó lại bị cặp kính dày cộp che mất, từ chối những ánh nhìn chằm chằm đầy xa lạ kia một cách nhã nhặn.
Cô ngập ngừng một chút rồi nói khẽ: “Tớ tên Phương Tuần Âm, tốt nghiệp trường Trung học trực thuộc Đại học F thành phố Giang... Hân hạnh được gặp mọi người.”
Cô vừa dứt lời.
Có nam sinh nghịch ngợm ngồi cách đó không xa lớn tiếng trêu cô.
“Nói bé quá, không nghe thấy!”
“Một phút một phút! Mới được mười giây thôi! Hồi nãy tớ bị ép nói một phút đấy! Không được rồi, anh Tài, nam nữ bình đẳng!”
Lý Tuấn Tài khoát tay ra hiệu ngừng rồi mới chậm rãi hỏi: “Bạn Phương Tuần Âm không muốn chia sẻ gì à? Vậy thầy hỏi em mấy câu được không?”
Phương Tuần Âm càng cúi đầu thấp hơn: “... Được ạ.”
“Thầy đã xem hồ sơ của em, thành tích thi cấp ba của em thuộc top 3 trường Trung học trực thuộc, sao em không làm bài kiểm tra đầu vào lớp chuyên thế?”
Giọng Phương Tuần Âm rất nhỏ, khiến người ta có cảm giác cô rất mong manh, ngữ điệu của cô cũng dễ nghe, có sự luyến láy du dương đặc trưng của khẩu âm thành phố Giang.
Cô nói: “Thưa thầy Lý, em chưa thi học sinh giỏi bao giờ. Hơn nữa trong kỳ thi cấp ba, em phát huy tốt hơn bình thường, thành tích bình thường của em không cao đến thế.”
Lý Tuấn Tài gật đầu: “Thầy hiểu rồi. Được rồi, em ngồi xuống đi. À, còn chuyện này nữa, tuy trường Trung học số Tám không yêu cầu nữ sinh cắt tóc ngắn nhưng cũng không được xõa tóc khi đi học. Các em nhớ buộc đuôi ngựa, hoặc nếu thích tạo kiểu thật đẹp thì vẫn được nhé. Sau khi ngồi xuống, em nhớ buộc tóc lên.”
“...”
Rõ ràng giáo viên cũng không có ý mắng cô nhưng Phương Tuần Âm vẫn cảm thấy vô cùng lúng túng.
Sau khi ngồi xuống.
Cô tháo dây chun ở cổ tay xuống, gom mớ tóc đen dài xõa tung trên vai lại rồi buộc bừa lên.
Nhưng cho dù cô đã cố gắng buộc tóc lệch về phía tai phải, vắt phần đuôi ngựa sang vai phải thì vẫn không thể che hết vết bớt thấp thoáng dưới vành tai.
Cô bỗng có cảm giác như vừa bị người ta lột sạch.
Mình trần như nhộng.
Có thể đổ máu đầm đìa vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
...
Không lâu sau, màn tự giới thiệu của mọi người đã kết thúc.
Lý Tuấn Tài bắt đầu chỉ định ban cán sự tạm thời rồi sắp xếp lại chỗ ngồi của họ theo chiều cao và thành tích.
Sau đó ông bảo lớp trưởng dẫn các bạn nam trong lớp sang tòa nhà bên cạnh để lấy sách.
“Không thành vấn đề ạ!”
“Bịch bịch!”
Các nam sinh đồng loạt ra ngoài.
Chỉ sau thoáng chốc, lớp đã vắng hơn phân nửa, khiến không khí mát mẻ hẳn lên.
Những nữ sinh còn lại lúng túng trong giây lát rồi ngập ngừng quay đầu quan sát, làm quen với các bạn học xung quanh.
Những người hòa đồng đã bắt đầu tán gẫu.
Phương Tuần Âm cao hơn 1m60 một chút, cũng không quá cao, hơn nữa điểm đầu vào của cô cũng cao nên đương nhiên sẽ được xếp ngồi ở dãy đầu.
Bên phải cô không có tường, là lối đi trống trải, bên phải nữa là một nữ sinh tóc ngắn có khuôn mặt trẻ con.
Khi cười, mắt nữ sinh kia tít lại, trông rất thân thiện.
Đương nhiên, cô ta cũng chủ động chào hỏi Phương Tuần Âm.
“Xin chào, tớ nhớ cậu tên Phương Tuần Âm đúng không? Tớ là Chu Mật.”
Phương Tuần Âm lúng túng: “... Chào cậu.”
Trong lúc họ nói chuyện, tuy cô đã quay về phía Chu Mật, đối mặt với cô ta nhưng vẫn giữ tư thế che má phải bằng tay phải.
Động tác này vừa hay có thể che đi vết bớt kia.
Chu Mật: “Tớ mang giấy ướt đấy, cậu có cần không? Có thể lau bàn ghế. Tớ thấy khá nhiều bụi, lát nữa sẽ làm bẩn sách mới mất.”
Đối phương không ngần ngại bày tỏ ý tốt.
Lời cô ta nói khiến người khác cảm thấy ấm áp như gió xuân, còn bất giác nghe theo những suy nghĩ của cô ta.
“Cũng được, cảm ơn cậu.”
Phương Tuần Âm gật đầu theo phản xạ có điều kiện, chìa tay ra.
Nhưng ngay sau đó.
Động tác của cô cứng đờ.
Quả nhiên, Chu Mật đã nhìn vào cổ cô, nét mặt trở nên hơi kinh ngạc, cô ta nhẹ nhàng chỉ vào đó: “Hình như cổ cậu dính gì đấy, có cần đi rửa không?”
“Soạt!”
Chân ghế ma sát mạnh với sàn nhà, phát ra tiếng chói tai.
Phương Tuần Âm đứng phắt dậy trước ánh mắt kinh ngạc của các nữ sinh xung quanh, cô lại che cổ, khẽ nói với sắc mặt tái nhợt “Tớ đi vệ sinh đã”, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hành lang rất ồn ào.
Nhưng hình như không có cuộc vui nào dành cho cô.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Phương Tuần Âm, sau cùng cô chỉ im lặng cụp mắt, chậm rãi xuống tầng, ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Trời đã gần trưa.
Nắng đang gay gắt.
Có vẻ bên ngoài càng nóng hơn.
Khi nhìn từ xa, cô thấy những nam sinh xa lạ đang ôm những chồng sách dày, vừa cười nói vừa băng qua sân vận động, đi về phía này.
Phương Tuần Âm không biết đi đâu, cô chỉ có thể vòng qua họ, định ngồi nghỉ dưới tán cây cạnh sân vận động một lát cho bình tĩnh lại rồi mới về lớp.
Trường Trung học số Tám là trường tư nổi tiếng.
Đương nhiên khuôn viên cũng được xây dựng rất xa hoa.
Một vòng sân vận động dài 400 mét, ở giữa là sân bóng mặt cỏ, cạnh đường chạy là hai sân bóng rổ theo tiêu chuẩn thi đấu nằm đối diện nhau.
Lúc này, vẫn có người đang chơi bóng trên sân bóng rổ.
Phương Tuần Âm vô thức ngừng bước.
Cô chưa kịp đứng lâu.
Một bóng đen bỗng bay nhanh về phía cô như viên đạn.
“Cẩn thận!”
Cô không kịp phản ứng.
Quả bóng rổ đã đập mạnh vào mặt cô.
Phương Tuần Âm chỉ thấy mắt tối sầm, cơn đau truyền đến từ sống mũi cô rồi lan khắp người.
Cô không thể không ôm mũi, ngồi thụp xuống.
Những giọng nói hoảng hốt truyền đến từ phía sân bóng rổ. Không lâu sau đó, có tiếng người rảo bước tới chỗ cô.
“Cậu ơi, cậu không sao chứ?”
Tuy giọng nam sinh lạ lẫm nhưng lại rất trong trẻo dễ nghe, có sức hút đặc biệt khiến người khác không sao giận nổi.
“...”
Nhưng Phương Tuần Âm vẫn đau đến mức không nói nên lời.
Nam sinh kia chần chừ nửa giây rồi cúi người, vươn tay nắm lấy khuỷu tay cô, kéo cô dậy: “Để tớ đưa cậu đến phòng y tế.”
Kính của Phương Tuần Âm đã bị bóng rổ đập vỡ, tuy cô đã đứng dậy nhưng vẫn không nhìn rõ lắm.
Cô chỉ có thể lờ mờ trông thấy vị trí của nam sinh kia.
Vừa nhìn một cái thôi.
Dường như mùa hè lặng gió đầy tiếng ve kêu này đã được tô điểm thêm màu sắc.