Dâm Nam Loạn Nữ

Chương 19: Cao gót nhập hậu môn (H)

"Thiết, trưởng phòng nhân sự cũ nghỉ rồi, chị quyết định giao cho cậu đảm nhiệm, nhưng vẫn phải kiêm thư ký của chị. Có vui không?"

Tối hôm đó, Dĩnh Lỵ đang trong phòng tắm ở căn nhà ven sông, Dĩnh Lỵ thân thiết dùng chân đẹp đạp dươиɠ ѵậŧ Tiểu Đoạn.

"Ah, nữ vương của em, Tiểu Đoạn quả thực sướиɠ muốn bay!"

Dươиɠ ѵậŧ Tiểu Đoạn hưng phấn trướng lớn.

"Đừng đắc ý vênh váo, Thiết, cậu không thể phụ sự kỳ vọng của chị."

Dĩnh Lỵ dùng cặp chân quý giá yêu thương vỗ về chơi đùa dươиɠ ѵậŧ của Tiểu Đoạn.

"OK, không vấn đề ạ!"

Tiểu Đoạn cao hứng nói. Đồng thời vong tình dùng tay cầm chân đẹp của Dĩnh Lỵ dùng lực xoa xoa con chim của mình. Nhưng hắn vẫn làm cho làn da mềm mại của Dĩnh Lỵ đỏ lên.

"Thiết dũng sĩ, nói cậu đừng có đắc ý vênh váo mà cậu không nghe, lại dùng bàn tay thấp hèn của cậu làm đau đôi chân cao quý của nữ vương. Ừm?"

Dĩnh Lỵ tỏ vẻ tức giận.

Tiểu Đoạn nhìn nữ vương của hắn càng thêm vũ mị đa tình, vừa đáng kính vừa đáng yêu."Thiết sai rồi, Thiết nhất định sẽ bù lại, nữ vương của em."

Tiểu Đoạn liên tục làm cho Dĩnh Lỵ thở dài.

Sau khi tắm cho Dĩnh Lỵ xong, Tiểu Đoạn ôm Dĩnh Lỵ xinh đẹp như hoa sen mới nở đến phòng ngủ. Đặt Dĩnh Lỵ ngồi trên sô pha thoải mái, thần bí nói, "Nữ vương của em, chờ em một chốc, Thiết cho chị một chuyện bất ngờ."

"Thiết thối tha, lại nghĩ ra ý xấu. Nếu ngươi làm không tốt, nữ vương tính cả nợ cũ lẫn nợ mới với cậu, cậu cứ cẩn thận."

Trong ánh mắt Dĩnh Lỵ dành cho Tiểu Đoạn tràn đầy yêu thương.

Dĩnh Lỵ mở ti vi, bật kênh truyền hình trung ương, đúng lúc xuất hiện một minh tinh Hollywood tên là Sharon Stone. Dĩnh Lỵ rất thích vị minh tinh gợi cảm này, nhất là khi nàng xem bộ phum 《 Bản năng 》, cảm thấy Sharon Stone diễn xuất ra một hình ảnh một nữ nhân cao quý đang yêu say đắm vô cùng tinh tế. Cũng khó trách Dĩnh Lỵ thích như vậy, Tiểu Đoạn không chỉ một lần từng nói qua, Dĩnh Lỵ vô luận là dáng người, dung mạo, tuổi và khí chất đều rất giống Sharon Stone. Chẳng qua là Dĩnh Lỵ là người phương Đông da thịt non mềm sạch sẽ, nếu như nói làn da hai người tương xứng, nhưng Dĩnh Lỵ có cặp chân hoàn mỹ càng hơn về vẻ gợi cảm cùng kiều mỵ, tràn đầy mị lực làm cho nam nhân khát vọng che chở cùng sùng bái, đây là ưu thế chỉ Dĩnh Lỵ chỉ mới có.

Tiểu Đoạn mặc qυầи ɭóŧ của Dĩnh Lỵ, tất chân và áo vυ', đi giày cao gót, trên mặt còn trang điểm, lông mi cũng uốn cong, môi thoa màu đỏ tươi đẹp, trên đầu còn đội tóc giả, uốn éo đi vào phòng ngủ. Chỉ qυầи ɭóŧ Chanel tơ tằm của Dĩnh Lỵ so với hắn thì quá nhỏ, hai trứng chim tựa như muốn nặn ra. Những thứ Tiểu Đoạn đang mặc này đều là đồ cũ bỏ đi của Dĩnh Lỵ, nhưng đều bị Tiểu Đoạn giữ lại và cất kỹ.

Chỉ tính tất chân của Dĩnh Lỵ, hắn đã cất giữ được gần trăm đôi rồi.

Thấy bộ dạng Tiểu Đoạn buồn cười như thế, Dĩnh Lỵ cười vui vẻ.

"Thiết huynh giả trang bộ dáng quỷ gì thế này."

"Chủ nhân của em, bây giờ chị có cần một nữ bộc trung thực phục vụ hay không?"

Tiểu Đoạn nâng giọng nói, gửi giọng nữ tử.

Lời này ngược lại đã nhắc nhở Dĩnh Lỵ một chuyện, từ khi tiểu Mai xin phép nghỉ về nhà thăm mẹ, Dĩnh Lỵ cũng thiếu một nữ nô ɭệ đôi chân, nếu như không phải Tiểu Đoạn vừa nói, thật đúng là nàng không nhớ ra.

"Được rồi, tiểu nữ nô khêu gợi, mang cho ta một ly Champagne."

"Dạ, chủ nhân của em, em tới ngay."

Tiểu Đoạn học dáng đi của nữ nhân.

Thấy Tiểu Đoạn đi giày cao gót vặn vẹo qua lại, Dĩnh Lỵ càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Nàng tiếp nhận cái ly Tiểu Đoạn đưa tới, nhịn không được bật cười.

"Nữ bộc của ta, vì sao phía dưới của em lại gồ lên như vậy? Khiến cho chủ nhân nhìn mà sợ hãi."

"Oh, chủ nhân em thỉnh cầu ngài tha thứ cho em, hôm qua bạn trai của em đột nhiên đến đây, mạnh mẽ nhét thứ bẩn thỉu kia của hắn vào hang động thuần khiết của em, mà em nhất thời đau đớn co rút làm cho đồ đạc của hắn gãy mất."

Dĩnh Lỵ cười đến thiếu chút nữa phun Champagne trong môi thơm ra ngoài.

"Thiết, em thật sự là vui chết chị."

Sau đó lại ra vẻ nghiêm mặt nói:

"Tiện tỳ, không có sự cho phép của chủ nhân mà lại ở trong nhà lêu lổng cùng nam nhân bên ngoài, bây giờ chủ nhân muốn trừng phạt em."

"Đúng vậy, chủ nhân tôn quý, hành vi của em làm vấy bẩn nhân cách và vinh dự của gia tộc, em nguyện ý chấp nhận bất kỳ trừng phạt gì, để cứu vớt linh hồn sa đọa này!"

Tiểu Đoạn quỳ trên mặt đất làm bộ hết sức lo sợ. Tâm lý thực sự ngăn không được ý cười.

"Nên như vậy, ngươi đã bị ma quỷ làm mất phương hướng, tiện tỳ ghê tởm, dùng miệng cởi giày trên đôi chân thần thánh giúp chị, sau đó dùng nó trừng phạt con bò đi lạc như em."

Dĩnh Lỵ cũng vui vẻ đùa giỡn với Tiểu Đoạn.

"Đúng vậy tâm hồn chủ nhân tràn đầy nhân ái cao thượng. Em nhất định phải dùng sức mạnh của tình yêu chiến thắng ma quỷ trong lòng."

Sau khi Tiểu Đoạn dùng miệng cởi giày cao gót của Dĩnh Lỵ, xốc lên qυầи ɭóŧ trong suốt của Dĩnh Lỵ đang bọc trên con chim của hắn.

Dĩnh Lỵ vừa nhã nhặn xinh đẹp uống Champagne vừa thưởng thức Tiểu Đoạn ngẫu hứng biểu diễn.

"Nhanh một chút, tiện tỳ bẩn thỉu, làm như bạn trai của em đang ȶᏂασ em vậy, chỉ có như thế mới có thể hoàn toàn rửa sạch sẽ cảm tình dơ bẩn kia của em.”

Dĩnh Lỵ hài lòng nhìn Tiểu Đoạn nhanh chóng dao động. Nữ nhân có khí chất cao quý như Dĩnh Lỵ, dù khi mắng người thì dưới mắt các nam nhân vẫn thuần khiết thanh cao, giọng nói còn khiến cho người cảm thấy có sự chinh phục tâm linh cùng rung động. Đây không phải là chuyện nữ nhân nào cũng có thể sánh bằng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tiểu Đoạn sùng bái Dĩnh Lỵ.

Tốc độ Tiểu Đoạn tuốt rất nhanh gần như khiến Dĩnh Lỵ nhìn không rõ rồi, Tiểu Đoạn cũng tiến dần cao trào. Con chim của hắn ma sát trong giày của Dĩnh Lỵ lớn nhanh giống như măng vừa thô vừa to. Đột nhiên Tiểu Đoạn lại cởi thêm một chiếc giày trên chân đẹp còn lại của Dĩnh Lỵ, cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα của mình, cùng sử dụng lực xen kẽ.

"Thiết, em điên rồi."

Dĩnh Lỵ có chút đau lòng.

Tiểu Đoạn dùng ánh mắt tràn ngập kính ý nhìn Dĩnh Lỵ, sau đó xoay người lắc mông.

"Nữ vương của em, dùng đôi giày cao quý của chị, chọc vào em đi!"

Dĩnh Lỵ thật sự hơi do dự, mặc dù Tiểu Đoạn giúp nàng chơi hậu môn của tiểu Mai, nhưng dù sao tiểu Mai là tiện tỳ hơn nữa có sở thích bị ngược đãi, nếu không Dĩnh Lỵ cũng quyết không tùy tiện làm như vậy. Còn bây giờ là Thiết của nàng!

“Nhanh lên, nữ vương của em, Thiết van ngài, chị không thương Thiết sao? Lại để cho Thiết hưởng thụ tình yêu của chị!"

Nhìn Tiểu Đoạn đau khổ cầu khẩn. Dĩnh Lỵ mềm lòng, cuối cùng nàng với chân đẹp với vào giày mắc trong hoa cúc Tiểu Đoạn. Nàng cẩn thận trên dưới lay động, động tác tràn ngập tấm lòng yêu mến, khiến cho người cảm động!

"Thiết, đau không?"

Dĩnh Lỵ ân cần hỏi.

"Nữ vương của em, tần suất nhanh hơn một chút, Thiết muốn biết kɧoáı ©ảʍ bị người chọc."

Tiểu Đoạn đưa một tay giúp đỡ Dĩnh Lỵ.

Đối mặt với tâm tình thắm thiết của Tiểu Đoạn. Dĩnh Lỵ an tâm buông lo lắng xuống.

Nhưng vẫn mang theo yêu thương nhanh chóng chọc vào động, chiếc giày có gai kim loại lấp lánh rất mỹ cảm.

Sharon Stone trên ti vi đang dạy dỗ một nam nhân tự cho là đúng. Dĩnh Lỵ đột nhiên cảm giác được bây giờ không phải nàng đang làm hết chức trách người yêu của mình sao.

Khi Tiểu Đoạn khoái hoạt rêи ɾỉ, Dĩnh Lỵ dùng giày cao gót của nàng đâm rút trong cúc hoa của Tiểu Đoạn. Gai kim loại phát ra ánh sáng mê người, lỗ hậu Tiểu Đoạn ma sát đến mức nổi màu đỏ nhạt.

Dĩnh Lỵ hết sức để cho mỗi một lần cắm vào đều có thể tiến vào Tiểu Đoạn càng sâu hơn, lần lượt hôn qua vách hậu môn Tiểu Đoạn, khiến dươиɠ ѵậŧ Tiểu Đoạn cương cứng ngẩng cao.

Dĩnh Lỵ khiến Tiểu Đoạn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, lại cho hắn cảm giác sung sướиɠ không cách nào tả nổi, sinh ra ảo giác yêu thương vô tận. Giống như hắn đã tiến vào cõi Niết Bàn của nhân sinh. Trên người Dĩnh Lỵ tản ra hương thơm mê người. Tiểu Đoạn phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ phủ kín giày Dĩnh Lỵ.

"Ah, Thiết bảo bối của chị!"

Dĩnh Lỵ nằm trên sô pha, cho Tiểu Đoạn dùng đầu lưỡi liếʍ láp hoa cúc của mình.

"Nữ vương của em, em thè lưỡi ra liếʍ được không nào?"

"Tốt, rất tốt! Nữ vương muốn em dùng con chim của em ȶᏂασ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα nữ vương!"

"Vâng, nữ vương của em!"

Tiểu Đoạn dùng dáng vóc tiều tụy nói.