Dĩnh Lỵ nghĩ tới đây liền mỉm cười, con trai vừa mới tới để nói cho nàng, hắn đã thi đậu, được điểm cao trong kỳ thi lên cao trung (THPT). Dĩnh Lỵ rất vui vẻ, con trai lại chơi nàng ở trên bàn làm việc một phen.
Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ vang:
“Vào đi!”
Chủ nhiệm nhân sự Kiều Nguyệt bước vào:
“Vương tổng”
Đến gần bàn làm việc đưa cho Dĩnh Lỵ một văn kiện, Dĩnh Lỵ mở ra nhìn một chút, ngẩng đầu lên hỏi:
“Xác định là cô ta?”
“Dạ, đã điều tra xác nhận chính xác.”
“Tốt, cô làm rất tốt, không cần làm lớn chuyện, bảo cô ta tới đây, tôi sẽ xử lý vụ này.”
“Vâng!”
Kiều Nguyệt quay người đi ra ngoài. Một lát sau, một nữ viên chức đeo kính tiến vào:
“Vương tổng, chị cho gọi em.”
“Quan Vĩ - ngồi đi!”
Dĩnh Lỵ tỏ ý bảo nàng ngồi xuống ghế đối diện.
Nữ viên chức này tên Quan Vĩ năm nay ba mươi tuổi, mi thanh mục tú, có vài phần giống diễn viên Từ Tĩnh Lôi.
“Gần đây gặp khó khăn gì trong công việc không?”
“Cám ơn Vương tổng, không có!”
“Trên sinh hoạt có khó khăn gì không?”
“Không...... Không có.”
Hai mắt Dĩnh Lỵ nhìn nàng chăm chú, ném văn kiện trong tay cho nàng rồi nói:
“ Tôi muốn nghe cô giải thích”
Quan Vĩ chột dạ với lấy văn kiện, còn chưa xem xong thì sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Cái này là văn kiện điều tra ghi chép số tiền nàng còn chưa thanh toán cho khách hàng, tổng cộng thiếu ba vạn sáu ngàn.
“Cô biết mà, công ty không cho phép thiếu hụt, vượt quá hai vạn sẽ giao cho tư pháp xử lý.”
Nước mắt Quan Vĩ đã tuôn ra:
“Vương tổng, tôi......”
“Cô làm tại công ty cũng sắp được năm năm, đương nhiên phải biết những điều này.”
“Vương tổng.”
Quan Vĩ liền từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất đau khổ nói:
“ Em cũng là bất đắc dĩ, để em về xoay tiền trả lại, đừng giao em cho cảnh sát.”
“Bất đắc dĩ?”
“Híc..... Vương tổng, một năm trước chồng em bỏ mẹ con em lại mà đi, sinh hoạt khó khăn, tháng trước cha em lại nằm viện phải mổ, em cần dùng tiền gấp, mới......”
“Quan tiểu thư, cần tiền có thể đến công ty mượn, cô thiếu khách hàng tới gần bốn vạn, làm như vậy tổn thất danh dự của công ty, cô biết chứ?”
“Xin lỗi, em sai rồi.”
“Tôi hiểu hoàn cảnh của cô, có thể không giao cô cho cảnh sát nhưng buộc cô phải thôi việc.”
“Em xin chị Vương tổng, đừng đuổi em, em không thể không làm việc, em còn nợ rất nhiều tiền.”
Lương tháng của Quan Vĩ tại công ty là 3600, bị công ty đuổi, ra ngoài nàng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Vương tổng, em cầu xin chị cho em thêm cơ hội, em nguyện ý vì công ty làm bất cứ chuyện gì.”
Dĩnh Lỵ có chút mềm lòng, nhắm hai mắt tự hỏi một lát, nói:
“Không ai được phép vi phạm quy định của công ty, tôi cũng không ngoại lệ. Con trai cô năm nay bao tuổi?”
“Năm tuổi ạ.”
“Ai đang trông nó?”
“Trước đây là mẹ em, gần đây sức khỏe ba em không tốt, mẹ muốn chăm sóc ba, nó được đưa đến nhờ bà dì.”
Dĩnh Lỵ trong lòng vừa động, nói:
“ Quy định công ty không thể sửa đổi , như vậy đi, giúp việc nhà tôi tuần sau sẽ thôi việc về quê kết hôn, nếu cô đồng ý thì đến nhà tôi, tôi sẽ trả lương. Mỗi tháng dành ra một ít để bù vào khoản cô tham ô kia”
“Đến nhà chị làm giúp việc?”
“Ừm , cô cứ tính đi.”
Buổi tối, gia đình Dĩnh Lỵ ngồi trước bàn ăn chúc mừng Tiểu Hùng, chị hai Mỹ Lăng nói:
“Tiểu Hùng, tốt rồi. sau này em có thể thi vào học viện chỗ chị, nhất định sẽ kiếm cho em một suất học bổng .”
“Đúng a. Tiểu Hùng là kiêu ngạo nhà họ Lý chúng tôi. Chị cả sùng bái em đó nhé.” Chị cả Mỹ Quyên nói.
“Thôi đi, đừng trêu em nữa, hai chị đều tốt nghiệp đại học, em mới thi lên cao trung, không phải đang đùa em sao?”
“Không thể nói như vậy, em là dựa vào thục lực, hai chị năm đó không được điểm cao, là ba giúp vào đại học. Em bằng thực lực bản thân, tương lai nhất định có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.” Chị cả nói.
“Được rồi, được rồi!” Dĩnh Lỵ nói:“Dzô, cạn ly vì nam tử hán nhà chúng tôi đạt điểm cao vào cao trung”
Bốn người nâng chén.
Ăn cơm xong, chị hai Mỹ Lăng nói:
“Hôm nay con có tiết muộn ở học viện nên phải đi bây giờ”
Chị cả thì về phòng ngủ của mình.
Dĩnh Lỵ cũng về phòng vệ sinh ở phòng ngủ đi tiểu. Tiểu Hùng vội vàng theo vào. Dĩnh Lỵ vừa tiểu tiện xong, tiếng nước bồn cầu ào ào, gặp hắn tiến vào thì khuôn mặt nàng đỏ lên, những hạt nước trên âʍ ɦộ chậm rãi chảy trên bắp đùi óng ánh như tơ:
“Đi ra, thấy ghét”
Tiểu Hùng cười hì hì không nói, từ trong quần sịp moi c̠ôи ŧɧịt̠ ra. Ghì đầu mẹ xuống nhét cu vào trong miệng nàng, Dĩnh Lỵ cắn một ngụm, tiếng nói bị c̠ôи ŧɧịt̠ lớn của con trai làm cho nghèn nghẹn:
“Ban ngày làm ở phòng làm việc còn chưa đủ sao.”
“Mẹ yêu, còn mẹ đã đủ chưa?”
Dĩnh Lỵ ngồi trên bồn cầu ngậm chặt bú ʍúŧ c̠ôи ŧɧịt̠ của con trai. Tiểu Hùng dùng c̠ôи ŧɧịt̠ quậy khắp miệng nàng, càng thêm cương cứng. Nghịch một lúc hắn kéo mẹ lên. Dĩnh Lỵ nói:
“Chờ mẹ lau sạch đã, có nướ© ŧıểυ a!”
“Con sẽ lau cho!”
Tiểu Hùng xoay người mẹ lại, nâng mông đít nàng vểnh để đầu hắn tới gần hậu môn cùng âʍ ɦộ, ngửi vào mùi vị dụ người.
“Con trai, đừng...... ...... Nơi đó rất bẩn .”
Dĩnh Lỵ rêи ɾỉ.
“Mẹ, hết thảy của mẹ Tiểu Hùng đều thích, không bẩn.”
Mùi vị dâʍ ɭσạи khiến Tiểu Hùng càng thêm hưng phấn, miệng hắn kề gần âm hạch, vươn đầu lưỡi nhè nhẹ liếʍ âm hạch đang sưng to ra. Sau đó ngậm hai mép thịt hồng hồng vào trong miệng. Mông Dĩnh Lỵ không ngừng nhấp nhô, hô hấp cũng trở nên gấp rút, trong miệng vô ý thức phát ra thanh âm rêи ɾỉ “A...... A......”
Đầu lưỡi Tiểu Hùng liếʍ nhẹ lên hộŧ ɭε, liếʍ sạch nướ© ŧıểυ xung quanh, dần dần tiến quân vào bên trong âʍ ɦộ.
Động thịt của Dĩnh Lỵ càng vào sâu càng nóng, càng thêm ướŧ áŧ, không ngừng tràn ra dịch nhờn, hỗn hợp cùng với nướ© ŧıểυ chảy vào trong miệng Tiểu Hùng. Có lẽ do ngày hôm nay chưa tắm rửa lại vừa mới đi tiểu, âʍ ɦộ đặc biệt nồng, Tiểu Hùng chầm chậm nhấm nháp, đầu lưỡi chậm rãi chuyển động.
“A...... Thật thoải mái...... Đừng...... Đừng liếʍ nữa......”
Lại một cỗ âm dịch đậm vị tuôn vào trong miệng hắn.
“Con liếʍ có được hay không?"
Con trai ngẩng đầu lên hỏi.
“Tốt! Ahh...... được!”
“Ba đã từng liếʍ mẹ như thế này chưa?”
Tiểu Hùng lại hỏi khiến sắc mặt Dĩnh Lỵ càng đỏ, thẹn thùng và hưng phấn, lỗ nhỏ không ngừng khép mở, lại một cỗ dâʍ ɖị©ɧ nồng đậm tuôn ra chảy ướt cả hậu môn.
“Liếʍ...... Liếʍ nữa đi......”
Dĩnh Lỵ thấp giọng trả lời.
Tiểu Hùng xem cái mông đầy đặn quyến rũ, hậu môn rất nhỏ, lại mềm mại không ngừng khép mở. Tiểu Hùng tách nhẹ lỗ hậu môn ra, lộ ra lớp niêm mạc, đưa chóp mũi tới gần ngửi mùi hương nhàn nhạt do dâʍ ɖị©ɧ dính lên. Đầu lưỡi Tiểu Hùng đâm vào bên trong khiến toàn thân Dĩnh Lỵ run rẩy mãnh liệt, đạt cao trào lần thứ nhất.
“A, không muốn ahh......”
Hoa huyệt mỹ lệ và hậu môn bởi vì dính quá nhiều niêm dịch mà hiện ra cảnh tượng dâʍ ɭσạи.
“Con trai, không được ahhh...... hậu môn mẹ bẩn lắm, hôm nay đi đại tiện còn chưa rửa sạch a...... A....ohh...”
Côи ŧɧịt̠ thô to nhẻ vào âʍ ɦộ đang phì lên. Tiểu Hùng không ngừng cắm rút, cặρ √υ' trong áo Dĩnh Lỵ không ngừng đung đưa, hai mép thịt của mẹ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên phần gốc c̠ôи ŧɧịt̠, mỗi lần rút ra đều mang chút dâʍ ŧᏂủy̠. Tiểu Hùng chỉ cảm thấy c̠ôи ŧɧịt̠ ấm áp ướŧ áŧ , vách thịt co rút mang cho hắn kɧoáı ©ảʍ vô hạn.
“Mẹ, ©ôи ŧɧịt̠ con có lớn hơn của ba không?”
Dĩnh Lỵ mặt đỏ hồng, thẹn thùng dùng tay đánh vào ngực hắn, nói“:
Con muốn chết hả. Sao dám hỏi mẹ vấn đề như thế!”
Nhìn thấy mẹ thẹn thùng, dươиɠ ѵậŧ của con trai càng phồng lớn.
“Mẹ không nói đúng không?”
Nói xong, hắn rút c̠ôи ŧɧịt̠ ra, sau đó hung hăng đâm vào, mỗi lần đều như bắn phá cầu môn, hung hăng thúc vào điểm G tận sâu trong âʍ đa͙σ. Thân thể Dĩnh Lỵ run rẩy, nói không ra lời, trong miệng chỉ có thể kêu loạn “A...... A......”
Thúc vài cái, Tiểu Hùng dừng lại, khẽ cười nhìn nàng.
Dĩnh Lỵ quay người lại, gò má hàm xuân thỏa mãn liếc mắt nói:
“A......con..... đáng chết .”
“Ai bảo mẹ không nói, nếu không nói con lại làm vài cái.”
Nói xong, hắn bày thế muốn cắm mạnh hơn nữa, Dĩnh Lỵ vội xin tha:
“Đừng...... Mẹ nói được chưa! Hiện tại con dài hơn ba con 1cm...... Tương lai sẽ lớn hơn nhiều......”
Nói xong dùng tay che kín mặt, trong âʍ đa͙σ lại chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Tiểu Hùng khẽ cười nắm lấy eo mẹ lại cắm dươиɠ ѵậŧ vào. Toàn thân Dĩnh Lỵ đổ mồ hôi, hai má ửng hồng, một chân gác trên vai con trai, bắp đùi tuyết trắng còn lại cũng nâng lên đặt ở eo hắn, nương theo những cú dập mà uốn éo lay động. Rút ra thì nhanh mà cắm vào thì chậm, liên tiếp làm bốn năm mươi cái.
“Ahhh...... Ân...... Đúng...... là nơi này....ohh...”
Mỗi tiếng kêu rên đều kèm theo tiếng thở nặng nhọc, trên mặt Dĩnh Lỵ vừa như thống khổ, lại tựa như thoải mái.
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ xung kích khiến nàng không ngừng rêи ɾỉ, thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thở dốc, không cách nào khống chế âm thanh dâʍ đãиɠ phát ra.
“A...... Bảo bối...... Ah...... Ah..... Ah..... Ah..... A...... Côи ŧɧịt̠ lớn Ah..... Ah...... Côи ŧɧịt̠ to..... TᏂασ chết mẹ ...... Ah...... Ah! Ah! Ah!...... Ah...... Ah...... Ah...... Ahhh...... Ah...... Ưhhh...... Ah...... Ahh...... Ah...... Ah...... Ah...... Ah.... Ah...... A...... Thoải mái quá! Con trai ngoan, dùng sức chơi mẹ...... L*и của mẹ ...... con trai đâm sâu quá...... A......”
Tiểu Hùng cảm giác âʍ đa͙σ mẹ co rút từng trận, mỗi lần cắm vào nơi sâu thì như có một miệng nhỏ muốn ngậm chặt qυყ đầυ, từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ theo c̠ôи ŧɧịt̠ rút ra mà chảy xuống khe mông, thấm ướt một mảng lớn, đôi bầu vυ' căng tròn cũng nảy lên từng đợt trước ngực. Tiểu Hùng cúi đầu hôn lên môi nhỏ của mẹ, hai đầu lưỡi dây dưa liếʍ láp không ngừng. Hai tay hắn thì xoa nắn bầu vυ' căng tròn của mẹ, c̠ôи ŧɧịt̠ dưới háng không ngừng một giây cắm vào đáy động.
Chị cả Mỹ Quyên đột nhiên nhớ tới lương tháng này, hôm nay mua quà cho em trai không đủ phải vay thêm của đồng nghiệp. Nàng lên lầu ba, đi tới trước phòng mẹ kế gõ cửa hai cái, bên trong không có ai trả lời thì đẩy cửa vào.
Đi tới bên sofa nhìn thấy áo khoác của mẹ, nghe thấy trong phòng vệ sinh có âm thanh phát ra. Có khả năng là mẹ đang tắm, nhưng mà …không đúng, là tiếng mẹ rêи ɾỉ và nói chuyện. mà nàng không xa lạ gì với thanh âm kia.
Mẹ người có tình?
Ba xảy ra chuyện đã hai năm, mẹ có người tình cũng có thể hiểu được. Chẳng qua, người này vào đây lúc nào?
Mẫn cảm của cảnh sát cộng với sự hiếu kỳ của nữ nhân, nàng nhẹ chân đi tới trước cửa phòng vệ sinh. Cửa chỉ khép hờ, nàng vừa nhìn vào trọng thì kinh hãi: Trời ạ! Sao lại thế này?
Chỉ thấy thằng em trai Tiểu Hùng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên bồn cầu, lưng mẹ dựa vào Tiểu Hùng, hai chân giẫm tại trên đùi nó. Âʍ ɦộ mở rộng, đang dùng hậu môn nhún động lên xuống theo c̠ôи ŧɧịt̠ của Tiểu Hùng.
Lσạи ɭυâи! Mẹ làʍ t̠ìиɦ cùng con trai ruột!
Mỹ Quyên thẹn khủng khϊếp vội lui ra, như một tên trộm lui về phòng mình, tựa trên cửa, trái tim nhảy loạn.
Sự tình oan nghiệt này sao phát sinh trong nhà họ Lý?
Nước mắt Mỹ Quyên tràn mi, ngày thường mẹ kế cao quý nhã nhặn mà sao lại làm chuyện đồϊ ҍạϊ thế này?
Bà ta có nam nhân khác thì Mỹ Quyên có thể chấp nhận. Ba đã thành người thực vật, chỉ sợ đời này không thể hồi phục, mẹ có quyền được hưởng hạnh phúc.
Điều oái oăm là lại làm cùng con trai của mình?
Dĩnh Lỵ và Tiểu Hùng còn không biết chuyện tình vụиɠ ŧяộʍ của bọn họ đã bị Mỹ Quyên phát hiện, lúc này còn đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ.
Dĩnh Lỵ ngồi xổm ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ của con trai. Liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhìn vành mắt Mỹ Quyên đỏ ửng, Dĩnh Lỵ quan tâm hỏi:
“Làm sao vậy con, tối qua không ngủ được à? Có chuyện gì lo lắng sao?”
“Không...... Không có việc gì...... Hình như đau mắt một chút thôi”
“Đi viện xem xem, bệnh về mắt rất nguy hiểm.”
“Con biết rồi, con đến báo cáo đơn vị rồi đi khám”
Mỹ Quyên củng cố tâm lý, mẹ kế cũng như mẹ ruột nhưng từ hôm qua nàng đã bắt đầu chán ghét.
“Con...... Tháng này không đủ tiền tiêu."
“À......”
Dĩnh Lỵ lấy ra một ngàn đưa cho nàng:
“Con cầm trước một ít, Mẹ sẽ đưa thêm.”
“Vâng, cảm ơn... mẹ.”
Dĩnh Lỵ chờ Mỹ Quyên rời nhà, cảm giác hôm nay có điểm là lạ:
“Hình như con bé có bạn trai?”
Nàng lên lầu hai vào phòng của Mỹ Quyên. Phòng này không có giường, là do nàng có sở thích ngủ trên sàn nhà, Mỹ Quyên từng nói:“Giường ngủ có thể hạ thấp sự cảnh giác của một cảnh sát.”
Dĩnh Lỵ đi lại hai vòng, ngoài một đống khăn giấy trong sọt rác thì không phát hiện điều gì khả nghi, con nhóc này tối qua đã khóc.
Kể từ lúc Dĩnh Lỵ quan hệ cùng con trai, sợ bị người phát hiện nên cũng đặc biệt mẫn cảm, trong lòng lộp bộp một cái:
“ Không phải Mỹ Quyên đã phát hiện quan hệ của mình cùng Tiểu Hùng chứ!”
Càng nghĩ nàng càng thấy khả nghi:
“ Hay là tối qua nó đến phòng mình xin tiền, phát hiện chuyện trong phòng vệ sinh?...... Trời ạ...... Không...... không thể như vậy ...... Nhất định sẽ không phải!”
Tâm lý Dĩnh Lỵ thấp thỏm bất an.