Bà cụ Lạc chỉ cảm thấy một cơn lửa giận xông ra khỏi đầu, mắt tối sầm lại, không nhịn được mà ngồi xổm người xuống.
Lạc Xuân Mai không biết chạy ra từ chỗ nào, vội vội vàng vàng đỡ lấy bà cụ Lạc:
“Bà nội, bà nội, bà sao vậy? Bà đừng dọa cháu, chú ba, bà nội bị chú làm cho tức đến nỗi ngất xỉu phải không?”
Một câu này nói rất to, người ở bên ngoài xông vào nhà rất nhiều, đều là người dân trong thôn, thấy thế thì nhao nhao chỉ trích Lạc Quốc Vinh bất hiếu.
Trong tiếng chỉ trích của mọi người, Lạc Quốc Vinh vừa tức vừa thẹn, khuôn mặt đỏ bừng:
“Nói tào lao, bà nội cháu rõ ràng là bị cháu làm cho tức giận thành thế này, cháu không học hành cho đàng hoàng, cả người ở nhà chơi bời lêu lổng, rốt cục là nghĩ thế nào hả? Không muốn đi học thì đừng lãng phí tiền, bọn chú nai lưng ở dưới ruộng kiếm tiền không dễ dàng gì.”
Lạc Xuân Mai càng cảm thấy chán ghét ông chú ba cực phẩm này, nói gì vậy chứ?
“Chú ba, chú không biết thì không nên nói lung tung, là giáo viên bảo bọn cháu về nhà ôn tập, thầy ấy không có gì có thể dạy cho bọn cháu nữa.”
Cô ta nói lý lẽ hùng hồn, không hề có chút chột dạ nào.
Mọi người đều nghiêng về phía cô ta, nhao nhao nói giúp cô ta: “Xuân Mai thông minh lanh lợi, từ nhỏ thành tích luôn tốt, con bé nói chắc chắn không sai.”
“Xuân Mai à, cháu định đăng ký trường nào vậy? Cháu thông minh như vậy, thi trường gì cũng được.”
Những này có một loại tin tưởng mê muội đối với Lạc Xuân Mai.
Lạc Xuân Mai được khen thì mặt đỏ ửng, tỏ ra khiêm tốn nói: “Cháu muốn thi lên cấp ba, tương lai làm một giáo viên tiểu học ở công xã ạ.”
“Cái này tốt, có chí khí lắm.”
Lạc Quốc Vinh không xem trọng cô cháu gái này chút nào, người ngoài không biết, người trong nhà còn không biết được sao?
Con cháu nhà họ Lạc không có cái gen học hành.
Lúc tiểu học, thành tích của Lạc Xuân Mai cũng được, thường xuyên thi được chín mươi điểm trở lên, nhưng mà lên cấp hai lại không ổn, thành tích rơi xuống vực sâu, thi học kỳ chỉ thi được bảy mươi điểm.
Về phần đôi sinh đôi thì nhiều lần không qua, suýt chút nữa là bị lưu ban, Tiểu Binh của nhà anh hai thì thoi thóp ở mức đạt tiêu chuẩn.
“Ha ha, nằm mơ giữa ban ngày, còn giáo viên nữa.”
Người nhà họ Lạc sẽ giúp Lạc Xuân Mai nói khoác, người trong thôn cho rằng mỗi năm cô ta đều thi được hạng nhất.