Bị bán đấu giá, kiểm tra hậu huyệt, nghe âm thanh làʍ t̠ìиɦ từ phòng cách vách.
"A!!" Lâm Ngôn bị người đàn ông cường tráng đấm mạnh vào bụng, cảm giác dạ dày co rút đau rát, đau đớn trong nháy mắt truyền đến, cậu đau đớn quỳ rạp trên mặt đất. Co quắp cuộn tròn thân mình run rẩy.
"Mẹ nó, lão đại, tiền còn chưa lấy lại được, hai thằng nhóc này phải xử lý như thế nào đây?"
"Gương mặt này lớn lên cũng được đấy, hẳn là sẽ bán được giá không tồi." Đúng lúc này, một giọng nam trầm đυ.c vang lên, y từ trên xe bước xuống, người nồng nặc mùi thuốc lá. Ánh sáng trước mặt bị che khuất, người đàn ông ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn túm lấy tóc phía sau gáy kéo mạnh buộc Lâm Ngôn phải ngẩng đầu lên nhìn y.
Người đàn ông nọ trông khoảng năm mươi tuổi, bụng phệ đầu hói, y nở nụ cười đê tiện nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Ngôn, lộ ra hàm răng ố vàng tục tĩu đáng khinh.
Lâm Ngôn sợ đến mức không nói thành lời, cả người không nhịn được phát run.
"Hmmm, lớn lên không tồi, rất đẹp, cơ thể cũng trắng." Tạ Đỉnh Nam nói.
Người đàn ông bên cạnh lập tức trừng mắt với Lâm Ngôn: "Cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, lão đại, nếu ngài thấy nó đẹp, bằng không thì đêm nay mang nó về rồi từ từ hưởng thụ trước thế nào."
Tạ Đỉnh Nam: "Không, xử nữ mới bán được giá cao, hừ." nói xong, y buông tay ném Lâm Ngôn xuống. "Mang đi, à, đúng rồi."
Hắn quay đầu, con ngươi đẫm sự tàn nhẫn: "Đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi nơi này, bằng không tao sẽ bán luôn thằng em trai nhỏ tám tuổi của mày, thằng nhỏ đó lớn lên cũng vừa mắt lắm. Tao nghĩ nhiều tên biếи ŧɦái giàu có cũng thích chơi loại đấy lắm, mày nói xem có đúng không."
Lâm Ngôn tủi nhục cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, uất nghẹn gật đầu.
Các cửa hàng ở thành phố A đầy rẫy những giao dịch mua bán bất hợp pháp, có người dẫn cậu tới một căn phòng, bên trong là hai người phụ nữ đã chờ sẵn. Đầu tiên họ đánh giá Lâm Ngôn từ trên xuống dưới, sau đó yêu cầu cậu lột sạch quần áo, Lâm Ngôn không còn lựa chọn nào khác chỉ đành làm theo.
Sau khi đưa Lâm Ngôn đi tắm rửa sạch sẽ, họ lau khô người rồi dùng tay nhéo nhéo đầṳ ѵú của anh, Lâm Ngôn chỉ có thể đứng đó nắm chặt tay để họ tùy ý đùa nghịch đo đạc.
Bọn họ gảy đầṳ ѵú vài cái, thậm chí còn dùng thước để đo lường kích thước, không chỉ vậy còn ghi chép vô cùng cẩn thận nghiêm túc.
"Nằm lên bàn." Một người phụ nữ nói.
Lâm Ngôn làm theo: "A…" Cậu vô thức rêи ɾỉ, sau đó xấu hổ ngậm miệng lại ngay lập tức. Họ thế mà… Lại tách hai cánh mông của cậu ra…
"Không tệ." Người phụ nữ tách mông cậu ra nói.
Lâm Ngôn tâm như tro tàn, cậu sắp bị bán đi rồi, sau này có khi còn bị vô số người chơi ở chỗ đó… Nhưng chỉ cần em trai bình an, cậu cũng chỉ đành kiên trì cắn răng, cố gắng chịu đựng, sống thêm lâu một chút.
Sau khi kiểm tra đánh giá toàn bộ, cơ thể của Lâm Ngôn được đánh giá cấp S.
Trên cổ bị đeo một dây xích chó màu đen, trên người khoác tấm vải đen mỏng, trên thân hình trắng nõn thấp thoáng đầṳ ѵú hồng hào non mềm, trên đầu cũng bị trùm một miếng vải đen mỏng. Sau khi đám phụ nữ kia hoàn thành kiểm tra lập tức bị đưa đi.
Cậu bị dẫn lên một sân khấu, xung quanh cơ hồ toàn người là người.
Hai chân Lâm Ngôn run lên. "Đi nhanh lên." Người phụ nữ đang dẫn cậu đi không nhịn được lên tiếng thúc giục.
Hầu kết Lâm Ngôn giật giật, bước đến vị trí trung tâm, cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.
"Số 85, nam, còn trinh nguyên, mời các vị thưởng thức." Nói xong, miếng vải đen trên đầu và trên người đều bị kéo xuống, trên màn hình lớn hiện ra tư liệu thân thể. Thậm chí còn có cả ảnh chụp hậu huyệt, núʍ ѵú đủ cả.
"Ồ, không tệ, thân thể này mà cᏂị©Ꮒ thì chắc chắn rất thoải mái."
"Không tồi."
"Ai ui, đây đúng là cực phẩm rồi."
Tiếng thảo luận về cơ thể cậu từ phía dưới vang lên không ngừng, thậm chí cậu còn thấy có lão già kia đang chảy nước miếng.
Cậu phải làm sao đây… Cậu sẽ bị tra tấn đến chết mất…
Ánh mắt của cậu vô tình lướt qua phía bên phải sân khấu. "Ưm…" cậu bịt chặt miệng, trong dạ dày cuồn cuộn, bên kia… Hẳn là những người cũng bị bán giống cậu, bọn họ vậy mà ai cũng trong tình trạng bị người đã mua kia gấp không chờ nổi bị mang đi… Làʍ t̠ìиɦ… Cậu thậm chí còn thấy có người phía sau đang bị cắm, phía trước cũng phải ngậm, thậm chí tay cũng không rảnh rỗi, bảy tám người ở bên đó luân phiên cᏂị©Ꮒ người kia.
"A…" Rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống nền.
"Ồ~~"
Nhìn thấy trạng thái hoảng loạn của Lâm Ngôn, đám người bên dưới càng phấn khích hơn, Lâm Ngôn sắc mặt trắng bệch thầm mắng những người này tất cả đều là biếи ŧɦái!
"Số 85, giá khởi điểm 10 triệu."
Đầu óc Lâm Ngôn run lên, thì ra cậu lại có giá đến như vậy…
Những người phía dưới khô g ngừng báo giá, trái tim Lâm Ngôn triệt để nguội lạnh. Có lẽ, cậu cũng sẽ phải giống như những người kia. Có lẽ, cậu sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
"50 triệu." Đúng lúc này, một giọng nói lớn truyền đến.
Những người ngồi dưới đài bỗng nhiên im bặt.
"Là… Là người của Dạ gia…"
Có tiếng thảo luận nho nhỏ vang lên phía dưới.