Mợ Mai

Chương 32: Ba mươi Tết

Cậu với cụ Tổng trò chuyện vấn đề làm ăn không có việc của Mai, cô bèn xin phép được vào phòng hai vợ chồng sắp xếp lại đồ đạc. Chắc mấy ngày tết còn phải ở lại đây để gặp họ hàng nội ngoại nhà chồng nữa. Nơi này khác hoàn toàn nhà bố Hải mẹ Hằng hay là nhà hai vợ chồng ở trên tỉnh, vô cùng to lớn và rộng rãi, đồ đạc thì xa hoa đến chói lóa cả mắt. Việc sắp xếp đồ đạc cũng chẳng cần cô phải đυ.ng tay vào, nhưng ngồi rỗi hơi thì cũng chán, cho nên Mai bèn dạo quanh nơi ở của cậu ngày trước.

Nhà của cụ Tổng được xây vô cùng to và rộng, mỗi nhà của ông và cậu thôi cũng đã to bằng cả mười thửa ruộng ghép lại rồi, đấy là con chưa kể nhà bà hai bà ba ở. Ngày xưa lúc Mai và mấy đứa cái Trúc thằng Trung còn bé xíu, hay dắt nhau đi chơi tha thẩn ở quanh đây. Đối với bọn trẻ con lúc ấy, nơi này giống như một cung điện nhưng treo biển cấm giữa trần gian, khiến họ vô cùng tò mò nhưng lại không dám mon men đến gần, chỉ biết đứng từ xa mà tưởng tượng thôi.

Nhà cụ dạo gần đây đẹp lắm, ngoài luỹ hồng được xây xung quanh sân nhà ra, cụ còn trồng nhiều giống hoa khác nhau, nào tóc tiên, thuỷ tiên, hoa lan, hoa huệ. Cụ cũng chơi chim nữa, con chào mào đít màu hơi cam cam, sáo sậu đen sì nhảy loạn trong l*иg gỗ được sơn son, thi thoảng lại hót lên nghe vui tai rộn ràng lắm. Cụ còn thuê hẳn 4,5 người hầu về chỉ để chăm sóc cây cối rồi phụ trách cho chim ăn không thôi đấy.

Mai vừa đứng ngắm cảnh vừa suy nghĩ xem ngày hôm nay hai vợ chồng có thể xin phép cụ ra mẹ đẻ được không? Liệu như vậy cụ có nghĩ rằng Mai mới về làm dâu nhà người nhưng lúc nào cũng chỉ chăm chăm mang của về nhà mẹ đẻ không nhỉ? Dù biết như thế có chút suy bụng ta ra bụng người, nhưng cũng có thể lắm chứ, thôi tí cứ hỏi cậu xem sao.

Cậu Quốc ngồi trong đấy một lúc rồi bước ra ngoài, Mai đã đợi sẵn cậu ở hành lang trước cửa phòng cụ Tổng. Càng nhìn cô càng thấy mình có con mắt chọn chồng, cậu Quốc cao lớn đĩnh đạc, lại điển trai nhất làng, cậu sải bước chân, miệng mỉm cười dịu dàng tiến về phía này. Mai hôm nay cũng đẹp lắm nhé, mái tóc dài được chị Là quấn gọn trong chiếc khăn nhung màu tím đậm, chiếc áo dài màu hoa sữa trắng làm tôn lên dáng vóc yêu kiều nhưng lại vô cùng đoan trang hiền thục. Cậu còn chọn cho cô một chiếc vòng ngọc trai nho nhỏ nữa nhưng Mai ngại quá nên cởi ra để trong hộp trên xe, trang sức đầy người thì nhìn khoa trương quá cô không quen. Sống giản dị lâu rồi, giờ sung sướиɠ Mai vẫn chưa thích ứng được.

Cậu Quốc nhìn vợ, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, cậu đan tay mình vào tay cô rồi nắm chặt, đoạn cậu nói:

- Vợ ai mà xinh thế này? Đang đợi anh à?

Mai nghe cậu trêu thì cười vui vẻ rồi gật đầu, cô vẫy tay để cậu cúi gần xuống. Cậu Quốc còn tưởng Mai muốn được âu yếm, muốn được ôm hôn. Từ lúc chân chính trở thành người phụ nữ của cậu, mợ Mai bạo dạn lắm nhé, không còn ngại ngùng như ngày trước. Khi xưa chỉ cần lỡ chạm vào tay là cô đã đỏ mặt, xấu hổ rồi cố tìm cách trốn tránh để khỏi phải thân thiết. Nay Mai đã mở lòng ra nhiều, tự nhiên đón nhận những hành động quấn quýt của chồng, có khi còn chủ động trêu chọc lại cậu nữa.

Cánh môi mỏng khẽ nhếch, cậu nở nụ cười yêu chiều đối với người bên cạnh, bàn tay trên lưng cô hơi siết chặt, một tay đặt lên chiếc cằm trắng mịn của vợ, định in môi xuống. Mai thấy chồng hiểu nhầm ý mình, giữa chốn thanh thiên bạch nhật, nhất là còn ở gần phòng ông Bá mà cậu làm cái gì thế? Cô vội đưa tay lên bịt miệng cậu lại, cậu cũng ngạc nhiên, đôi mắt mở to như không hiểu vì sao Mai không cho cậu hôn.

Cô nhìn quanh quất, thấy có người hầu chuẩn bị đi ngang sân nhà, vội kéo cậu vào góc khuất cạnh lối đi ở cầu thang, Mai nhíu đôi mày rồi bảo cậu:

- Cậu làm gì thế? Lỡ ai nhìn thấy thì sao?

Cô nói nhưng tay vẫn cứ đặt trên miệng cố tình không bỏ ra, cậu Quốc thấy thế thì lại càng muốn trêu vợ, lúc tức giận trông Mai đáng yêu quá đi mất. Mai đang muốn nói vài câu nữa phê phán sự không chú ý của cậu thì thấy ướt ướt nơi hõm bàn tay, ngạc nhiên bỏ xuống trước mắt nhìn, một vệt nước trong suốt quệt ngang thấm ướt một góc nhỏ trong lòng bàn tay. Mai nghĩ nghĩ một lúc rồi chợt tỉnh, cô tức ơi là tức, muốn đánh cậu Quốc một cái cho bõ ghét, trông cậu thích thú chưa kìa, cô gắt:

- Cậu...cậu liếʍ tay em là gì? Cậu...ghét chết mất.

Nghe vợ giận hờn, cậu Quốc chỉ cười chứ không nói gì. Hai vợ chồng tần ngần nắm tay nhau một lúc, Mai mới chợt nghĩ ra mình định nói gì với cậu, cô bèn ghé sát tai chồng thì thầm:

- Cậu ơi, cậu xin phép cụ cho hai vợ chồng mình đi sang nhà em đi. Đi một tí thôi, không lâu đâu cậu.

- Xin bố làm gì? Chi bằng xin anh đây này.

- Cậu cứ đùa? Nhỡ đâu cụ có hỏi thì làm sao?

- Thì anh nói thật là Mai muốn về thôi chứ còn gì?

Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Phải thế xem người ta có nói cô hở tí là đòi về nhà mẹ đẻ không? Cậu Quốc thấy vợ xị mặt ra thì búng nhẹ lên mũi cô một cái, đoạn cậu nói:

- Giận dỗi cái gì? Anh vừa bảo với ông rồi. Nào đi nhanh không bố mẹ mong.

- Hì hì, cậu đúng là chồng em, thích cậu chết mất.

Nghe vợ nói thế cậu Quốc thấy vui ơi là vui, cả đoạn đường đi cứ nắm chặt tay Mai rồi cười tủm tỉm suốt.

Vạt nắng vàng choé chiếu ngang mái ngói đỏ tươi, đàn chim ri đậu ven đường nhặt nhạnh mấy hạt thóc nhà ai đánh rơi, thấy có người đi qua, chúng sải đôi cánh nhỏ bay vùn vụt đi mất. Chú mèo mướp ung dung nằm sưởi nắng trên bờ tường gầy dơ xương, nhà nào cũng tấp nập bận rộn thổi cơm đãi con cái đi làm xa mới về, khói bếp vờn vẽ rồi bay lên bầu trời. Trên con đường đất chẳng to lắm, vạt cỏ dại hai bên xanh um tươi tốt, có hai vợ chồng nhà nào dắt tay nhau cười nói vui vẻ.

Đi một lúc là tới nhà của bố Hải mẹ Hằng, cánh cửa sắt khi kéo ra kêu một tiếng kẽo kẹt to lắm, thấy có động tĩnh, con chó vàng được xích cạnh gốc cây nhãn sủa ngậu lên nghe càng inh ỏi.

Có tiếng mẹ Hằng ở dưới bếp quát gọi thằng Trung ra xem ai đến. Nó đứng trên hiên ngoái đầu ra nhìn, vừa nhìn vừa mắng con Milu vì tội mất trật tự. Thấy chị gái với anh rể, cái mặt điển trai nhưng hơi cáu của nó mừng húm, vừa chạy ra ngoài vừa gọi với vào trong bếp:

- Mẹ ơi, chị già về rồi đây này.

Đoạn lại quay ra cổng nói:

- Sao bây giờ mới về nhà, mẹ nhớ bà khóc hết cả nước mắt mấy ngày rồi đấy.

- Nhà nuôi chó bao giờ đấy? Ra đuổi chó cho chị Trung ơi.

Thằng Trung chạy trước, mẹ Hằng với bố Hải theo sau cùng ra ngoài đón, bố chắc vừa từ vườn vào hay sao, quệt quệt bàn tay vào áo rồi mới ra bắt tay cậu Quốc. Mai phì cả cười, trông kính cẩn cứ như đối tác làm ăn lâu năm ấy. Thằng Trung tí tởn xách đống đồ Mai đem về vào nhà, mẹ Hằng thì vội vàng chạy ngay ra ôm lấy tay con gái xem nó có gầy đi vòng nào không rồi mới hỏi:

- Sao về muộn thế? Công việc bộn bề lắm hả cậu Quốc.

Cậu Quốc đáp lời:

- Dạ cũng không bận lắm ạ, nhưng có nhiều thứ phải chuẩn bị nên đâm ra về hơi muộn ạ.

Mai ôm thắc mắc:

- Chó ở đâu ra đấy mẹ?

- Chả biết thằng Trung nó đem ở đâu về? Bảo mày không ở đây không ai trông nhà, sợ trộm nên mang một con về nuôi.

Á à thằng này láo thật, dám bảo Mai canh nhà như chó ý, tí nữa phải mách cậu Quốc để cậu cho nó một trận mới được.