Thời Vi cứng họng, cô không có cách nào phản bác Mục Thần.
Mục Thần đã cường thế nâng gáy cô, ấn cô đến trước người mình, cúi đầu hôn cô.
Anh dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi tinh xảo của Thời Vi, Thời Vi thấy không rời đi được, cũng dứt khoát không tránh nữa, mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ đáp lại anh.
Mục Thần nhấm nháp ngọt ngào từ cô, động tác của anh càng thêm hung dữ mạnh mẽ, anh cơ hồ suýt chút nữa đè cô lên quầy bếp, khiến cô không thể cử động.
Thời Vi bị anh đè trên vách tường phòng bếp, lưng kề sát tường, cẳng chân trắng nõn dưới chiếc váy dài lơ lửng trên không trung, Mục Thần một bên hôn cô, một bên dùng khoé mắt để ý tới cẳng chân trắng sáng tinh tế của cô, lực đánh vào thị giác quá lớn, ngón tay anh vô ý mà dùng sức, niết cằm Thời Vi phát đau, Thời Vi đau đến nhăn mày.
Cô hiểu cảm xúc và tâm trạng của Mục Thần, liền chịu đựng đau đớn nhỏ bé này, dùng nụ hôn dịu dàng hóa giải nỗi nhớ và nóng nảy của anh.
Đã lâu không gặp, nụ hôn này nhiệt liệt mà mạnh mẽ, Mục Thần không khống chế tốt sức lực, cọ xát và gặm cắn môi cô khiến môi cô có chút sưng đỏ.
Hồi lâu, sau khi bọn họ hôn xong, Mục Thần lại cúi đầu nhìn cô, phát hiện tóc dài Thời Vi có chút loạn, môi đỏ mọng ẩm ướt, mắt ngập nước lại cất giấu ý xuân.
Dáng vẻ này, không phải đang câu dẫn anh sao?
Thời Vi sờ đôi môi đang phát đau của mình, khi nhíu mày nhìn về phía Mục Thần, lại thấy được du͙© vọиɠ cháy bỏng trong đôi mắt đen của Mục Thần, cô phản ứng cực nhanh, vội vàng nhảy xuống từ khoảng trống giữa chân anh và quầy bếp, đi ra phòng khách: "Thật sự có quà sinh nhật."
Mục Thần nhìn bóng dáng cô rời đi, con ngươi trầm xuống, đành phải tắt đèn trong phòng bếp, theo cô ra phòng khách.
Trong phòng khách, Thời Vi lục tung túi xách, lấy ra một hộp quà nhỏ, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Mục Thần, môi đỏ nhẹ cong: "Sinh nhật vui vẻ, người đàn ông của em."
Người đàn ông của em.
Xưng hô này không thể nghi ngờ đã lấy lòng được Mục Thần, trong mắt Mục Thần nhuốm sắc màu ấm, anh tiếp nhận hộp quà nhỏ, mở ra vừa thấy, là một chiếc móc khóa mới tinh, trông giống chiếc cô bé quàng khăn đỏ, thậm chí kiểu dáng cũng không khác mấy, không biết sao cô tìm được móc khoá tương tự như vậy.
Thời Vi nhẹ giọng nói: "Có một lần anh phát sốt ở phòng thí nghiệm, em mua thuốc cho anh, từ trong túi anh rơi ra cái này, em mới biết được anh còn giữ nó."
Tiếp theo, Thời Vi ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Cũng đã hỏng rồi, tặng anh cái mới."
Ánh mắt Mục Thần dừng trên chiếc móc khoá nho nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu, anh nói: "Hai cái tôi đều sẽ giữ."
Một cái tạm biệt quá khứ, một cái đại diện tương lai.
Tồn tại tức là có ý nghĩa, mặc kệ quá khứ nhiều tốt đẹp hay là nhiều tổn thương, đó đều là minh chứng vận mệnh ban ân cho bọn họ, ban ân bọn họ gặp nhau, cũng ban ân bọn họ yêu nhau.
Thời Vi cười cười: "Tùy anh." Cô cố ý chế nhạo nói: "Nó đã hỏng như vậy, anh còn giữ, đủ để chứng minh nhiều năm qua đối với em nhớ mãi không quên, rõ ràng lúc trước em từng hỏi, anh hận em như vậy, sao không ném nó?"
Mục Thần nghe vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một độ cung nhỏ: "Ai biết được."
Ánh mắt anh nặng nề dừng trên mặt Thời Vi: "Hận em cũng yêu em. Dường như sau khi yêu em, liền không thể nào yêu người khác."
Cho nên không bỏ được những thứ có liên quan đến Thời Vi.
Cũng may nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng lại.
Bọn họ vẫn còn yêu nhau.
Thời Vi nghe thấy thì chua xót, cô vẫn luôn nỗ lực trả giá, yêu anh, đối tốt với anh, nhưng so với những gì anh làm, luôn cảm thấy còn xa mới đủ.
Mục Thần cầm chiếc móc khóa mới vào phòng ngủ, cẩn thận quý trọng mà cất đi, lúc từ phòng ngủ đi ra, mày anh nhăn lại, làm như nhớ tới chuyện gì: "Lại nói tiếp, khi đó ở phòng thí nghiệm quả thật là em mua thuốc cho tôi."
Thời Vi: "......"
Lúc ấy anh kỳ thật từng hỏi cô thuốc có phải cô mua không, Thời Vi trả lời chính là, nếu là cô, tuyệt đối sẽ mua cho anh Cephalosporin với rượu, mà không phải thuốc hạ sốt với nước.
Thấy biểu tình của cô, Mục Thần hiểu ra tất cả, anh hơi nâng cằm lên, ngữ khí không tốt: "Về sau không cần khẩu thị tâm phi* với tôi."
* Khẩu thị tâm phi: là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược
Thời Vi thấy dáng vẻ này của anh, nhịn không được cười khẽ ra tiếng: "Lúc trước anh khẩu thị tâm phi với em còn ít sao?"
Lúc hai người bọn họ mới gặp lại, không thể trách ai, ai cũng chưa từng biểu đạt tình yêu, ai cũng sẽ không cúi đầu nhận thua.
Mục Thần dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: "Về sau sẽ không."
Đây là anh bảo đảm.
Thời Vi nhìn mắt đen của anh, trong lòng dâng lên cảm xúc không tên, giống như cảm động, nhưng cũng không chỉ là cảm động, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn với nhau, cô gật đầu: "Về sau em cũng sẽ không."
Trong tình cảm quan trọng nhất chính là tin tưởng, nếu muốn đi cùng nhau lâu dài, tin tưởng đối phương là điều cơ bản nhất.
Về sau cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu Mục Thần, đem quãng đời còn lại của cô giao cho anh, hoàn toàn tin tưởng anh, Thời Vi biết, Mục Thần cũng sẽ như thế.
Hai người ấu trĩ hứa hẹn xong, thời gian đã gần 10 giờ tối. Thời Vi chỉ chỉ vào căn phòng cô từng ở: "Buổi tối em có nên ở trong căn phòng đó không?"
Mục Thần ngồi trên sô pha, cầm lấy điều khiển mở TV, thanh âm bình tĩnh: "Ừm. Trước khi ngủ xem phim cùng tôi."
Yêu cầu này không quá đáng, Thời Vi gật đầu đồng ý, ngồi bên cạnh Mục Thần, ôm gối xem Mục Thần chọn phim, Mục Thần ấn điều khiển, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn phim kinh dị 《 Chú hận 》.
Thời Vi thậm chí không dám nhìn poster phim, cô dùng gối ôm che nửa màn hình, thanh âm có chút buồn: "...... Em mệt, muốn ngủ."
Mục Thần liếc nhìn cô một cái: "Xem cùng tôi. Nếu em sợ có thể nhắm mắt lại."
Âm thanh của phim kinh dị khiến bầu không khí rất đáng sợ...... Mấu chốt là, mỗi lần Thời Vi đều sẽ không nhịn được mà xem, lại sợ tới mức ngủ không yên.
Thời Vi ngước mắt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thương lượng với anh: "Nếu không đổi sang phim hài? Phim tình cảm?"
Mục Thần đã nhấn nút phát, bầu không khí âm trầm đáng sợ trực tiếp hiện lên màn hình TV, thậm chí âm thanh nền đặc trưng của phim kinh dị cũng vang vọng trong phòng khách, anh nói: "Cốt truyện phim này không tệ."
Dừng lại, Mục Thần lại bổ sung: "Sinh nhật tôi."
Ý ngoài lời —— hôm nay sinh nhật tôi, tôi muốn xem cái nào, phải nghe tôi.
Lúc này mới biết lấy sinh nhật để ra oai...... Anh cố tình đưa ra lý do chính đáng như vậy, Thời Vi không có cách nào phản bác, rõ ràng không nhớ anh có sở thích xem phim kinh dị mà.
Mục Thần dựa vào sô pha, bắt đầu xem phim, từ góc độ của Thời Vi mà nói, vẻ mặt anh nghiêm túc, đường nét hàm dưới kéo dài thành một vòng cung mượt mà dưới ánh đèn, mũi cao thẳng, tựa hồ thật sự bị cốt truyện hấp dẫn.
Thời Vi ôm gối nghe một lúc, cũng đại khái nghe hiểu cốt truyện của bộ phim kinh dị này, một cô gái nhỏ có thể nhìn thấy em trai đã chết của mình, không ngừng nói với cha mẹ em trai ở đâu, cha mẹ cô sợ hãi, muốn dẫn cô đi trừ tà, nhưng liên tiếp vướng vào đủ thứ chuyện kỳ
quái.
Dường như cũng không đáng sợ như vậy.
Thời Vi vô thức để lộ ra một khe hở từ gối ôm, xem một lát, trên TV đang chiếu những việc kỳ lạ mà nhân vật trong phim gặp phải, ví dụ như con chó trong nhà nửa đêm tru lên, âm thanh thê lương, ngày hôm sau chó đã không thấy tăm hơi; cửa chống trộm được khoá kĩ càng, nửa đêm đột nhiên bị mở ra..v..v..
Bầu không khí kinh dị rất đúng chỗ, âm thanh bối cảnh cũng chợt xa chợt gần, thê lương vô cùng. Kỳ thật vẫn rất rợn người.
Thời Vi theo bản năng dựa vào Mục Thần bên cạnh, cô kề rất sát Mục Thần, ánh mắt không kiềm chế được nhìn TV.
Mục Thần vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô, phát hiện bộ dáng khi xem phim kinh dị của Thời Vi bây giờ chẳng khác hồi cao trung xem ở lớp là bao.
Anh nghĩ, nhiều năm trôi qua như vậy, lá gan của cô một chút cũng không thay đổi.
Bỗng dưng, em trai của cô gái xuất hiện được phóng to trên màn hình, mắt cậu bé chỉ có tròng trắng, không có con ngươi, cả người máu chảy đầm đìa, đứng ở đầu giường nhếch miệng cười tàn nhẫn mà ngây thơ, vô cùng đáng sợ.
Em trai cô gái xuất hiện quá đột ngột, bối cảnh bộ phim còn chưa thay đổi, Mục Thần chưa kịp che mắt Thời Vi lại, khiến Thời Vi không kịp phòng ngừa mà thấy được mặt cậu bé.
Âm trầm đáng sợ, khuôn mặt phóng đại.
Nghe thấy tiếng thét chói tai của Thời Vi, cả người cô trực tiếp nhào vào lòng Mục Thần.
"Không muốn xem nữa!" Thời Vi bất giác run lên, Mục Thần gắt gao ôm lấy cô, giơ tay tắt TV, trong giọng anh mang theo chút ôn nhu không dễ phát hiện, nhẹ giọng trấn an cô: "Được rồi, không xem nữa."
Nói, bàn tay to xoa tóc cô, trong đôi mắt đen của anh đều là thương tiếc.
Kỳ thật anh không muốn xem phim kinh dị lắm, anh chỉ muốn cùng Thời Vi xem phim kinh dị thôi. Nhưng lại dọa đến cô, Mục Thần có chút đau lòng.
Thời Vi mất một lúc mới ổn định lại, thứ cô sợ không nhiều lắm, nhưng phim kinh dị lại là hạng nhất.
Cô ghé vào lòng Mục Thần, ngửi thấy mùi cỏ cây quen thuộc trên người anh, cũng cảm thấy yên tâm hơn. Bàn tay của Mục Thần đặt trên lưng cô, giống như đang vuốt lông mèo.
Hồi lâu, Thời Vi tâm trạng mới hồi phục, ngồi dậy: "Em đã không sao nữa rồi. Đã khuya, chúng ta ngủ đi."
Mục Thần đáp: "Được."
Hai người trở về phòng của mình, Mục Thần mới vừa ngồi lên giường không đến năm phút, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thời Vi: "Khụ. Nếu không, chúng ta ngủ cùng nhau đi?"
Mục Thần lặng lẽ che giấu độ cung ở khóe môi, anh tỉnh bơ mở cửa ra, sắc mặt dửng dưng: "Vào đi."
Không có nói sự thật là Thời Vi vì xem phim kinh dị, nên không dám ngủ một mình.
Thời Vi đương nhiên sẽ không giải thích, cô ôm chăn từ phòng mình sang, cố ý đặt nó ở phía bên kia giường giống như lần trước, sau đó nằm xuống.
Mục Thần im lặng. Anh tắt điện ở đầu giường, toàn bộ phòng ngủ nháy mắt chìm vào bóng tối, trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Qua năm phút.
Thời Vi nhích về phía Mục Thần.
Cô vẫn có chút sợ, vừa rồi cậu bé kia đột nhiên xuất hiện xác thật đã dọa đến cô, đặc biệt thời khắc xuất hiện trên màn hình, cậu bé vừa lúc ngồi ở đầu giường, khi nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng u mịch và đôi mắt không có con ngươi.
Mà bên cạnh cô chính là đầu giường.
Thời Vi theo bản năng cách xa đầu giường một ít, lại một ít. Cứ lùi về phía sau như vậy, Thời Vi đột nhiên đυ.ng phải cơ thể của người phía sau.
Chưa đợi cô lên tiếng, Mục Thần trực tiếp xốc chăn cô lên, từ phía sau ôm lấy cô, rất tự nhiên dùng chăn mình đắp cho cô, khi anh nói chuyện hơi nóng phun vào sau tai cô: "Đừng sợ."
Thời Vi bị anh ôm bá đạo như vậy, cảm thụ được ngực anh, tự tin hơn chút. Cô mở to hai mắt nhìn khoảng trống tối đen ở đầu giường, giọng có chút nhỏ: "Đầu giường có thể có người ngồi không?"
Mục Thần bật cười: "Sẽ không."
Một Thời Vi bất lực lại giả vờ bình tĩnh như vậy, đáng yêu giống như một cô bé, rất hiếm thấy, khiến đầu quả tim anh mềm đi, thanh âm cũng ôn hòa chút.
Dừng lại, anh bổ sung: "Tôi ở đây, mặc dù có, nó cũng không dám lại đây."
Mục Thần theo chủ nghĩa vô thần, chưa bao giờ tin vào những thứ này, nói như vậy hiển nhiên là đang an ủi Thời Vi. Kỳ thật ngày thường Thời Vi cũng không tin, nhưng không biết vì sao, sau khi xem phim kinh dị, cô luôn suy nghĩ lung tung.
Thời Vi nhẹ giọng nói: "Chúng ta nói chuyện khác để dời lực chú ý đi."
Mục Thần nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Khi nghỉ đông, tối hôm hệ thống sưởi ở phòng ngủ của em bị hỏng, em cũng ở trên giường này. Sau khi em ngủ, tôi hôn em."
Thời Vi hơi giật mình, lúc ấy, Mục Thần luôn miệng nói cô đừng đánh giá cao bản thân, anh sẽ không chạm vào cô, nhưng dưới tình huống cô vô thức lại hôn cô.
Mục Thần nói tiếp: "Khi đó tôi hỏi em, tôi nên làm sao với em bây giờ, đã hận em, lại không buông em được, em ngủ nên không thể cho tôi đáp án."
Thời Vi nghe thấy Mục Thần nói vậy, chỉ cảm thấy đau lòng. Nhan Kiều Kiều từng nói, yêu cô rất mệt, nhưng chuyện vất vả ấy, Mục Thần lại kiên trì nhiều năm như vậy.
Thời Vi nhẹ nhàng quay người, mặt đối mặt với Mục Thần, dưới ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét góc cạnh của anh, Thời Vi vươn tay, dùng đầu ngón tay phỏng lại mặt mày của anh, phỏng một lúc, cô hôn lên.
Hôn lông mày, lông mi, mũi và môi, nụ hôn mềm mại như lông vũ, mang theo quý trọng, cô vô thức mà trêu chọc anh, Mục Thần nhắm mắt cảm thụ đôi môi mềm mại của cô, cảm thấy thân thể nóng lên, tựa hồ lại bị cô nhóm lửa, đốt cháy.
Hai người cách nhau quá gần, anh phản ứng Thời Vi lập tức cảm giác được, Thời Vi dừng động tác, an tĩnh hồi lâu.
Vẫn có thể cảm giác được.
Cô do dự một lát, mở miệng hỏi anh: "Cần em giúp anh không?"
Em giúp anh.
Ý tứ của cô rất rõ ràng, không muốn làm, nhưng có thể giúp anh giải quyết.
Mục Thần chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, chỉ cần tưởng tượng đến cô sẽ giúp mình thế nào, Mục Thần liền không kiềm chế được, anh cắn chặt răng, môi mím chặt, ẩn nhẫn nói: "Bỏ đi."
Thời Vi muốn mở miệng, Mục Thần đánh gãy cô: "Đừng lên tiếng, ngủ đi."
Những lúc như thế này, giọng cô đều là thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Thời Vi nghe thấy giọng anh khàn đến lợi hại, biết anh nhịn đến khó chịu, nhẹ giọng nói: "Nếu anh muốn làm, cũng...... Có thể."
Mục Thần trầm mặc năm giây, đột nhiên giơ tay kéo áo ngủ Thời Vi ra, khi đầu vai Thời Vi lộ ra trong không khí, nháy mắt có thể cảm giác được không khí lạnh lẽo tàn sát bừa bãi trên da thịt.
Sau đó Mục Thần cúi đầu, đối với bả vai Thời Vi, không nhẹ không nặng mà cắn xuống.
Thời Vi kêu lên một tiếng, hàm răng của Mục Thần cọ xát vào làn da non mịn của cô, một lát sau, môi anh rời đi, để lại một vết cắn gọn gàng trên bờ vai hoàn mỹ của Thời Vi.
Mục Thần áp trán của mình vào trán cô, khoảng cách giữa họ rất gần, trong hô hấp đều là hơi thở của đối phương, thanh âm của Mục Thần khàn khàn: "Em còn chưa chuẩn bị, tôi không ép buộc em."
Anh dùng bàn tay mạnh mẽ đè dấu cắn kia: "Đây là dấu vết tôi lưu lại, ý nghĩa của nó là ——
Em sớm muộn gì cũng là người của tôi."
————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Mục Thần, cố ý chiếu phim kinh dị, để Thời Vi ngủ cùng mình. Cẩu nam nhân
Sau đó cuối cùng người nghẹn vẫn là mình.