Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của Liễu Nhứ vòng quanh qυყ đầυ cực lớn, đem đầu lưỡi mềm mại luồn vào đỉnh qυყ đầυ.
Bụng dưới Mạnh Lễ tê dại, giống như bị điện giật, thân thể bỗng nhiên run lên, một cỗ kɧoáı ©ảʍ kịch liệt tuôn ra
Thoáng chốc, côn ŧᏂịŧ mềm mại dưới khố hạ giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bỗng nhiên trướng lên, trở nên cứng rắn, cao cao vểnh lên.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài cứng rắn nhét đầy vào cái miệng nhỏ nhắn của Liễu Nhứ, qυყ đầυ cực lớn còn thuận thế chọc vào trong, đâm vào cổ họng cô.
"Ưʍ... Ừm..." Liễu Nhứ nhíu chặt mi, chỉ cảm thấy cái dươиɠ ѵậŧ to lớn của người đàn ông chọc vào má cô đến căng ra, hàm răng cũng bị chọc đến chua xót.
Qυყ đầυ khổng lồ bị mắc kẹt ở sâu trong cổ họng, nước bọt không thể nuốt xuống bị ép từ khóe miệng cô chảy ra ngoài.
Khóe miệng hồng hào lộ ra một tia nước trong suốt, không ngừng quanh co chảy xuống, vô cùng da^ʍ mỹ.
Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vừa cứng vừa thô dài, nóng bỏng như lửa, làm cho cổ họng Liễu Nhứ buồn nôn, hô hấp không thuận, cô thật sự là chịu không nổi, nhất thời liền há to miệng, đem vật thô dữ tợn kia phun ra.
Liễu Nhứ thở hổn hển, rũ mắt nhìn đại dươиɠ ѵậŧ ướt sũng dính đầy nước miếng của cô đang dựng thẳng giữa hai chân người đàn ông, liền vui vẻ kêu lên: "Mạnh tiên sinh, anh cứng rồi!"
"Ừm." Mạnh Lễ hưng phấn ưỡn thẳng hông lên trên, cây côn ŧᏂịŧ to lớn giữa đùi anh cũng thẳng tắp theo, dươиɠ ѵậŧ to hùng vĩ lảo đảo, đầy khí phách hiên ngang lắc lắc, cực kỳ uy phong.
“Tôi cuối cùng cũng cứng rồi!” Mạnh Lễ cực kỳ vui vẻ nói.
Anh sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của Liễu Nhứ, giọng nói khàn khàn hấp dẫn nói: "Tiếp tục giúp tôi liếʍ liếʍ được không? Dùng miệng giúp tôi hút, để cho nó bắn ra, đối với thân thể có ích, nếu nhịn lâu, đối với thân thể không tốt.”
Liễu Nhứ nhìn dươиɠ ѵậŧ dữ tợn dưới háng người đàn ông, trong lòng có chút nhút nhát, cái đồ vật này quá dài, vừa rồi đâm thẳng vào cổ họng cô, chọc cô thiếu chút nữa không thở nổi.
Cô thoáng lui về phía sau, lắc đầu cự tuyệt: "Mạnh tiên sinh, vừa rồi anh chỉ nói là hôn cho dươиɠ ѵậŧ cứng lên là được, chưa từng nói muốn nói đến bắn ra."
Mạnh Lễ tiếp tục ôn nhu lừa gạt nói: "Cô không giúp tôi bắn ra, nhỡ đâu nó nghẹn quá mà hỏng mất, sau này cứng không nổi, bệnh tình sẽ nặng thêm, chúng ta vẫn phải đến bệnh viện khám, đến lúc đó càng tốn nhiều tiền hơn."