Đêm qua là lần đầu tiên cô thực sự chạm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông.
Trước đây cô chỉ mới tưởng tượng về dươиɠ ѵậŧ đàn ông trong giấc mơ của mình. Nhưng là sau khi thức dậy, cô lại không thể nhớ nó trông như thế nào.
Liễu Nhứ sau khi bình tĩnh lại, chậm rãi tách ngón tay ra một chút, từ kẽ hở ngón tay nhìn trộm bức ảnh HD sắc nét trên mặt bàn.
Đây là bức ảnh Mạnh Lễ chụp lại sau khi đến bệnh viện kiểm tra vết thương, lưu lại làm bằng chứng.
Trong ảnh, côn ŧᏂịŧ có kích thước to lớn của người đàn ông mềm mại nằm úp sấp trong một khu rừng màu đen dày đặc, phía trên gậy thịt có hai hàng dấu răng rất sâu.
Liễu Nhứ có chút ảo não cắn cắn môi dưới, dấu răng sâu như vậy, ngày hôm qua rốt cuộc mình dùng bao nhiêu khí lực?
May là không cắn đứt thứ đồ này, nếu không cho dù tán gia bại sản cũng không bồi thường nổi, có khi còn phải ngồi trong tù lao vài năm.
Sau khi xấu hổ nhìn ảnh chụp xong, Liễu Nhứ quay mặt lại, buông hai tay xuống nhìn Mạnh Lễ, giọng điệu khẩn thiết cầu xin: "Mạnh tiên sinh, có thể không lập án được không? Tôi vừa tốt nghiệp đại học, không muốn đem tương lai tốt đẹp chôn vùi trong tù. Chúng ta có thể giải quyết riêng với nhau, tôi nguyện ý bồi thường cho anh tất cả chi phí điều trị tại bệnh viện, đồng thời cũng nguyện ý bồi thường cho anh thêm một phần chi phí tổn thất tinh thần. Anh làm một bản thỏa thuận, tôi sẽ ký tên xác nhận tuyệt không có ý định chạy trốn.”
Mạnh Lễ tài sản thực nhiều, bản thân anh cũng không thiếu tiền, không cần Liễu Nhứ bồi thường anh cũng có thể tự chi trả tiền điều trị
Anh nhướng mày nhìn Liễu Nhứ, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô làm sai thì phải bị trừng phạt, đừng mong có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
Ý của anh chính là, hắn không muốn giải quyết cá nanh, Liễu Nhứ về nhà chờ thư hầu tòa gửi đến đi.
"Liễu tiểu thư, bây giờ tôi có việc gấp phải xử lý, mời cô mau chóng rời khỏi." Mạnh Lễ cực kỳ lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Liễu Nhứ không muốn đi, cô vẫn còn muốn tiếp tục thuyết phục, "Mạnh tiên sinh…… Mạnh tiên sinh... Tôi vừa tốt nghiệp đại học, đánh người chạy đi không đánh kẻ chạy lại, cầu xin anh cho tôi một cơ hội sửa đổi, tôi không muốn vào tù.”
Mạnh Lễ không thèm để ý tới, anh đem Liễu Nhứ kéo ra ngoài cửa, sau đó "Rầm" một tiếng, đem cửa đóng lại.
Mặc cho Liễu Nhứ ở ngoài cửa gọi thế nào, Mạnh Lễ cũng không mở.