Chín giờ tối.
Bóng đêm dần dần sâu, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng treo trên bầu trời.
Đèn đường trước cửa tiểu khu chớp tắt chớp tắt, trên ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Một chiếc ô tô màu trắng dừng trước cửa tiểu khu. Liễu Nhứ mở cửa xe, bước xuống.
Cửa sổ ghế lái hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn soái khi.
Cù Dương hỏi Liễu Nhứ: "Liễu Nhứ, cậu thật sự có thể tự mình về nhà sao?"
Liễu Nhứ vỗ vỗ ngực, thề son sắt bảo đảm: "Có thể, mình không có say, vẫn còn tỉnh táo để đi đường."
Cô nói xong đi xoay một vòng tại chỗ, "Cậu nhìn đi, mình xoay vòng quanh cũng không bị choáng váng.”
Ánh mắt cô tỉnh táo, khi nói chuyện, từng câu từng chữ rõ ràng, một chút cũng không mơ hồ, không giống như đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Chỉ là trên gương mặt trắng nõn đang tươi cười kia vẫn nhiễm hai tia ửng đỏ nhàn nhạt, vẫn có thể nhìn ra cô đã uống rượu.
Hai người đang nói chuyện ở trước cửa, ghế sau đột nhiên vang lên một trận âm thanh đập cửa sổ xe.
Một cô gái hàm hồ kêu lên: "Lái xe, Cù Dương mau lái xe, mình phải về nhà tiếp tục uống rượu."
Liễu Nhứ và Cù Dương nghe vậy cùng nhìn về phía ghế sau, mơ hồ có thể nhìn thấy trong xe có một người phụ nữ đang mượn rượu làm càn.
Liễu Nhứ hiểu biết lòng người nói: "Cù Dương, mình không có việc gì, cậu nhanh chóng đưa Tiêu Dĩnh trở về đi. Cậu ấy uống nhiều như vậy, hẳn là say đến khó chịu rồi."
Cù Dương gật gật đầu, rụt đầu lùi về trong xe: "Được, vậy mình đưa Tiêu Dĩnh về trước, cậu cũng nhanh về nhà đi."
Tuy anh nói như vậy, nhưng vẫn đợi khi Liễu Nhứ đi vào trong tiểu khu, mới khởi động xe, chạy về nơi xa.
Tiêu Dĩnh tên đầy đủ là Triệu Tiêu Dĩnh. Cô ấy, Liễu Nhứ và Cù Dương là bạn thân đã nhiều năm.
Hôm nay, Tiêu Dĩnh thất tình nên kéo Liễu Nhứ cùng đi uống rượu.
Bạn bè tình cảm nhiều năm, Liễu Nhứ không thể từ chối, cùng cô ấy uống vài chén.
Tiêu Dĩnh tâm tình không tốt, coi rượu như nước lã, từng ly từng ly mãnh liệt uống cạn, không bao lâu liền say thành đến mềm nhũn.
May mà Liễu Nhứ vẫn còn tỉnh táo, gọi điện thoại cho Cù Dương, bảo cậu ấy đến đón hai người về nhà.
Liễu Nhứ đi vào tiểu khu, vòng qua vườn hoa, đi về phía tòa số mười.
Cô đi hơn mười mét, liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhìn đèn đường phía trước, trong mắt đều xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói thầm: "Rượu này tác dụng thật chậm, bây giờ mới bắt đầu ngấm hay sao?"