Bị chống đỡ một câu không lạnh không nhạt như vậy, người đàn ông cũng không tức giận, hắn ngồi trên tảng đá Thiệu Tuân ngồi, đưa tay chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Thiệu Tuân nhất thời không nhúc nhích, người nọ liền quay người lại, tựa tiếu phi cười nói: "Sợ cái gì, ta không phải trưởng bối sao?"
Môi nàng giật giật một chút, một lúc lâu sau mới cọ cọ bên cạnh tảng đá nửa ngồi xuống.
Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí yên tĩnh cùng hồ bên kia đối lập rõ ràng.
Thiệu Tuân vốn có chút căng thẳng, nhưng một thời gian dài bất tri bất giác cũng thả lỏng xuống, không tự chủ được lại nhớ tới tâm sự, ánh mắt dần dần mê mang.
Sắc trời rất tối, nam nhân cũng rõ ràng cũng không nhìn nàng, lại phảng phất phát hiện cái gì đó: "Đang suy nghĩ cái gì?"
Suy nghĩ trong lòng Thiệu Tuân đương nhiên không đủ để nói với người ngoài, liền nói: "Ta đang suy nghĩ ngài đại giá quang lâm, không bằng đi phía trước góp vui, ở chỗ này nếu thổi gió, ta làm sao bồi thường được?"
Người đàn ông không chịu nổi cười: "Tiểu cô nương, bây giờ ngươi càng ngày càng làm càn, ngay cả trước mặt ta cũng dám có lệ."
Nếu đây là ban ngày, mọi người nghe hắn nói những lời này, đại khái đều sẽ hoảng sợ bất an, Thiệu Tuân cũng từng bởi vì sự tồn tại của người này sợ sợ hãi không thể sống sót, nhưng qua lâu như vậy, nàng lại sớm phá bình rách nát, sợ hãi không nổi.
Không biết có phải Thiệu Tuân ngày thường hay không
Theo câu nói kia, lúc này vừa vặn một trận gió lạnh thổi qua, cả người đang lo “gió thổi bay” không nhúc nhích, ngược lại Thiệu Tuân không nhịn được phát động run rẩy.
Nàng theo bản năng ôm hai tay, tiếp theo lại cảm giác trên người ấm áp, ngẩng đầu lại thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của người nọ —— hắn đã cởϊ áσ choàng trên người ra khoác lên người Thiệu Tuân.
Thiệu Tuân cúi đầu, đem cổ áo choàng xếp chồng lên nhau, thấp giọng nói: "Đa tạ ngài."
Hắn cúi đầu nhìn nàng một lúc lâu, hỏi: " Ngươi sợ cái gì?"
Thiệu Tuân ngẩng đầu nhìn anh.
"Ngươi đến tột cùng đang sợ cái gì?"
Thiệu Tuân trước tiên khó hiểu, tiếp theo lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời này, lúc này rũ mặt xuống, mím môi không nói một lời.
Hai người giằng co không ngắn thời gian, thế cho nên không phát hiện con đường nhỏ giữa hồ dẫn ra bờ có động tĩnh, thẳng đến khi tiếng bước chân cách thập phần gần mới để Thiệu Tuân phát hiện.
Trong nháy mắt đó phản ứng của nàng rất lớn, quanh thân run rẩy một cái, nhanh chóng quay đầu lại, nghe thấy cách đó không xa mơ hồ hiện lên ánh đèn truyền đến thanh âm của muội muội Thiệu Quỳnh: "Em gái em không phải là người tốt sao?”
"Tỷ tỷ, tỷ trốn đâu rồi? Còn không mau đi ra, nhìn ta cùng biểu ca bắn pháo hoa có đẹp không?”
Trịnh Vân Kiều tựa hồ cũng ở đây, trong giọng nói của hắn lộ ra chần chờ: ". A Tuân muội muội, ngươi còn ổn không?”
Thiệu Tuân nhìn tình cảnh của mình, trong lòng rất bối rối, nhịn không được cố chấp bốn phía muốn lôi kéo người tìm chỗ trốn, nhưng lá gan của cô dù lớn thế nào cũng không dám thật sự làm cho hắn trốn đông trốn tây như không thể nhìn thấy người.
Đang lúc nàng gấp đến độ đổ mồ hôi trên trán, lại bất ngờ bị người ta nắm bả vai, nghe hắn chậm rãi trấn an: "Đừng sợ."
Lời này dường như có thâm ý, khiến Thiệu Tuân nhịn không được ngẩng đầu, nghe anh lặp đi lặp lại: "—— Ngươi đừng sợ."
Trong thanh âm cùng ánh mắt như vậy, hô hấp vốn dồn dập của Thiệu Tuân bất tri bất giác khôi phục bình tĩnh, hai vai căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, nhìn thẳng vào mắt người này, nghe tiếng bước chân của muội muội cùng biểu ca càng ngày càng gần.
"Ngươi..."
Gió lạnh ập đến vào ban đêm.
Công phủ Anh Quốc, ở một cái đình nhỏ tên Lang Anh.
Cửa phòng bị gió thổi xào xạc rung động, bởi vì là mùa hè, cửa sổ trong phòng bị nha hoàn cố ý mở ra một nửa để tản nhiệt khí, lại không nghĩ thời tiết đột biến, nửa đêm lại nổi lên gió lớn, kèm theo tiếng sấm sét điện âm ẩn truyền đến, chính là bộ dáng muốn trận mưa lớn tiếp theo.
Gió xuyên qua cửa sổ làm cho màn giường nổi sóng, khí lạnh cũng trong nháy mắt thấm vào trong giường, nhưng thiếu nữ ngủ trên giường cuộn mình lại đầu đầy mồ hôi, mí mắt cô run rẩy không ngừng, hàm răng cắn chặt, một lúc lâu sau mới ngồi dậy một tiếng, ánh mắt rốt cục cũng mở ra, thoát khỏi cơn ác mộng.
Đại nha hoàn Ngọc Bình canh đêm trên giường, lần thứ hai bị tiếng sấm gió đánh thức, vội vàng khoác xiêm y đứng lên, đốt nến đi đến bên giường muốn xem chủ nhân nhà mình có kinh hãi hay không, vừa đi vài bước liền nhạy cảm nghe thấy trên giường truyền đến áp lực lại nặng nề thở dốc.
Ngọc Bình lúc này hoảng sợ, vội vàng vén màn giường lên, đã thấy cô nương đã ngồi dậy, đang ôm ngực thở dốc, trên trán còn thấm mồ hôi, dưới ánh nến lờ mờ chiếu rọi hết sức rõ ràng.
"Tiểu thư, ngài bị sấm sét dọa sợ sap?”
Ngọc Bình nhanh chóng dùng chăn mỏng quấn lấy nữ hài tử lại, ôm nàng an ủi nói: " Tiểu thư, ngài đừng sợ."
Trên giường là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi chính là đại tiểu thư do Nguyên phối phu nhân trong phủ này sinh ra, tên là Thiệu Tuân.
*Ý nói là con gái của vợ cả.
Lúc này nàng đang run rẩy rụt vào trong ngực Ngọc Bình, ngón tay nắm chặt vạt áo nàng, hơn nửa ngày không nói nên lời.
Ngọc Bình thấy vậy, vừa vỗ lưng nàng trấn an nàng, một bên nói: "Đều là đại cô nương, sao còn bị tiếng sấm dọa thành như vậy?"
Tâm tình Thiệu Tuân dần dần bình phục lại, ghé vào đùi ngọc hồ lắc đầu: "Không phải bị sét đánh dọa, ta... ta giống như gặp ác mộng..."
Ngọc Bình nói: "Mơ thấy cái gì?"
Thiệu Tuân nhíu mày cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng cũng chỉ nhớ rõ mấy hình ảnh lẻ tẻ không thành đoạn, nàng dùng sức xoa xoa thái dương: "Mấy ngày nay luôn nằm mơ, lại không nhớ được mơ thấy cái gì, vừa rồi cũng chỉ nhớ rõ có vẻ như có một người phụ nữ đang muốn đánh ta..."
Bộ dạng cụ thể của người phụ nữ trong đầu rất mơ hồ, nhưng ấn tượng dữ tợn này lại khắc sâu trong đầu Thiệu Tuân, làm cho nàng vừa nghĩ đến hình ảnh kia liền không ngừng sợ hãi.
Gió càng lúc càng lớn, điện quang qua đi, một đạo kinh lôi lướt qua, Thiệu Tuân nhịn không được run lên một chút.
Ngọc Bình sờ sờ mặt nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Trên đời này ai còn dám động thủ với ngươi? Giấc mơ là giả, đừng sợ.”
Nói xong liền vỗ về nàng.
Đầu nhẹ nhàng dời về trên gối ngọc: "Tiểu thư mau ngủ đi, sáng sớm Thế tử gia đã hồi kinh, ngủ xong tinh thần đi gặp ca ca không tốt sao?"
Thiệu Tuân gần như đã bình tĩnh lại, nghe xong lời này nhẹ nhàng cười: "Huynh ấy trở về cũng phải thỉnh an Đại nhân và Phu nhân trước, cũng không liên quan đến ta."
Ngọc Bình nói: "Nói như thế, nhưng rốt cuộc là huynh trưởng ruột thịt, trong lòng ngài ấy nhất định là thập phần nhớ nhung tiểu thư, tiểu thư sớm đi gặp ngài ấy, không phải càng có thể làm cho ngài ấy cao hứng sao."
"Ruột thịt cái gì?" Thiệu Tuân nhắm nửa mắt lại: "Huynh đệ tỷ muội trong phủ này đều là ruột thịt, ai còn không phải do một phụ thân sinh ra sao?"
Công phủ Anh Quốc là huân quý đỉnh cấp của đại Chu triều, tiền nhiệm quốc công gia càng theo thái tổ triều này nam chinh bắc chiến, đánh hạ vạn dặm cẩm tú hà sơn này, là khai quốc nguyên huân thật sự, lại cả đời cẩn thận ngôn hành, cũng không kiêu ngạo da^ʍ dật, cùng thái tổ gia quân thần hòa hợp cả đời, bức họa hiện tại còn cung ở trong cung liệt công các.
Mà bây giờ Anh Quốc Thiệu Chấn Ngu là cha của Thiệu Tuân, tổng cộng có năm đứa con, trong đó trưởng tử trưởng nữ là do nguyên phối sinh ra, con thứ là di nương sinh ra, nguyên phối qua đời sau cưới kế thất, kế thất lại sinh ấu tử ấu nữ.
Năm đứa trẻ này, ngược lại có ba mẹ đẻ.
Ngọc Bình há miệng, lại nói không nên lời.
Thiệu Tuân vừa rồi nói, người ngoài nếu nghe xong đều cho rằng đây là đang nói người trong nhà hòa thuận, huynh đệ tỷ muội dị mẫu không phân biệt thân sơ, nhưng Ngọc Bình là nha hoàn trong phủ, lại quanh năm đi theo bên cạnh tiểu thư, có chuyện gì trong lòng đều rõ ràng, làm sao có thể không biết lời nói này của cô nương nhà mình ngầm hàm chứa ý tứ?
Nàng chỉ là nha đầu, so với người khác nhiều hơn một chút thể diện, nhưng có một số lời vẫn không thể nói cũng không dám nói, chỉ có thể yên lặng canh giữ cô nương của nàng, cùng nàng vượt qua đêm giông bão này.
Qua một hồi lâu, Ngọc Bình mắt thấy Thiệu Tuân giống như đang ngủ, liền rón rén đứng lên, nghĩ đến giường lên nghỉ ngơi, không ngờ vừa mới đứng lên đã bị Thiệu Tuân kéo cổ tay lại.
"Tiểu thư?"