Kenkyo, Kenjitsu O Motto Ni Ikite Orimasu

Chương 13

“Uu huu~”

Mở nắp chiếc hộp trước mặt ra, tôi cười nham hiểm.

Lúc này là giữa đêm, và tôi đang ở một mình trong phòng.

Có một chiếc hộp mà tôi giấu trong phần sâu nhất của tủ quần áo, và đôi khi tôi cũng lấy nó ra để kiểm tra bên trong.

“Mình tiết kiệm được kha khá rồi đấy nhỉ.”

Bên trong hộp là các cuộn tiền giấy.

Tôi đang tiết kiệm tiền tại nhà.

Là con của gia tộc Kisshouin, số tiền túi mà tôi nhận được là không thể tưởng tượng nổi đối với một con thường dân như tôi.

Mỗi tháng (không thực sự có giới hạn), tôi thường nhận được khoảng x0000 Yen từ phía gia đình tôi.

Đây không phải là số tiền mà một học sinh tiểu học nên giữ như tiền túi đúng không?

Nếu ai đó từ hồi nhỏ đã được cho nhiều tiền thế này thì tôi không nghĩ họ sẽ lớn lên thành một người đàng hoàng được.

Có vẻ như số tiền tôi được cho là để trong trường hợp cần đi chơi với bạn, nhưng bình thường thì tôi toàn đi học thêm sau giờ học và không đi đâu chơi cả nên tôi cũng chẳng có dịp dùng số tiền này.

Gia đình tôi trả tất cả các khoảng phí liên quan đến việc học của tôi, và khi tôi cần mua thứ gì đấy thì tài xế kiêm giúp việc của gia đình tôi sẽ đi mua hộ.

Vì thế mà tôi chẳng thể làm gì với đống tiền này ngoài để dành cả. Tôi sẽ để dành số tiền này để phòng khi gia đình gặp thảm họa, nó sẽ giúp tôi trang trải tiền học phí.

Nhưng tất nhiên là tôi cũng cần mua vài thứ bí mật (hầu hết là đồ ăn vặt rẻ tiền), nên tôi đã quyết định tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi là 500 yen.

Tôi nghĩ thế này là hợp với tiền tiêu vặt của học sinh cấp tiểu học rồi.

Phần còn lại, tôi khóa vào trong chiếc hộp trang sức hơi lớn này.

Nếu một con bé như tôi mà tự nhiên muốn có một cái két thì kì quá, nên khi đang đi tìm thứ gì đấy có khóa, tôi tìm được thứ này ở một cửa hàng đồ trang sức.

Chiếc hộp này đủ nhỏ để đặt vừa vào hai tay của một đứa bé, và rất tiện để cho tiền vào.

Lúc đó Okaasama đi với tôi, tôi ngay lập tức vòi bà mua cho cái hộp.

Chắc mọi người quanh đấy đều nghĩ rằng một cô bé như tôi muốn mua chiếc hộp chỉ vì thấy nó lấp lánh, nhưng thực chất, tôi có mục đích khác.

Vì tôi tính toán hơi sai tí nên Okaasama cũng mua cho tôi thêm một chiếc dây chuyền nạm ngọc sapphire màu hồng để đi kèm với chiếc hộp.

Tối đó, tôi không thương tiếc xé mảnh ngăn cách bằng nhung ra và biến nó thành chiếc hộp chữ nhật bình thường.

Và rồi, tôi lấy tất cả tiền mà tôi đã giấu trong quyển từ điển từ trước đến nay cho vào trong chiếc hộp trang sức đã – bị – biến – thành – két.

Đúng như tôi nghĩ, cho hết vào xong thì chiếc hộp vẫn còn khá nhiều chỗ, và có vẻ là nó cũng an toàn giống két sắt.

Tôi thực sự tìm được đồ xịn rồi.

Để chắc chắn là không ai tìm thấy chìa khóa, tôi dán băng keo nó sâu trong hộc bàn.

Và bây giờ, đôi lúc vào buổi tối tôi vẫn hay mở chiếc hộp ra và cười thầm trong miệng, giống như một viên quan chức xấu xa đang trầm trồ hủ vàng của hắn.

“Một tờ, hai tờ…”

U hu hu hu hu…. Tôi không thể nhìn cười được nữa rồi.

Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cứ mỗi lần lên lớp, sự phân biệt đẳng cấp trở nên ngày càng lớn.

Những người đứng trên đỉnh, đương nhiên là các thành viên của hội Pivoine. Vì chỉ có khoảng 10 người ở mỗi khối nên con số này không thay đổi.

Phần còn lại, sự thật là bọn họ đã vào được cấp tiểu học Suiran có nghĩa là ai cũng thuộc về giới khá thượng lưu. Tầng lớp trung bình và thấp trong trườngthì dựa vào thực lực của chính học sinh đó nhiều hơn là thanh thế của gia đình họ.

Những học sinh thuộc tầng lớp khá cao là đàn em của tầng lớp cao, và hành động nổi bật.

Những học sinh tầng lớp thấp chủ yếu là các học sinh hiền lành, qua thời gian trong im lặng.

Về phần tôi, tôi là người đứng đầu của phe đứng đầu trong đám con gái.

Nhờ thế, tôi không bị bắt nạt hay vướng vào mấy chuyện kiểu vậy. Tuy nhiên, phải nói là tôi khá buồn khi mấy bạn ít nói đều sợ tôi. Nếu được chọn thì tôi thích được nói chuyện một cách thoải mái với mấy bạn ít nói hơn.

Dù vẫn còn nhỏ, mấy bạn gái trong nhón của tôi đã khá kiêu căng rồi.

Chắc chắn là bọn họ chẳng bao giờ mua đồ ăn vặt rẻ tiền từ cửa hàng tiện lợi.

Chúng tôi cũng có vài học sinh từ Petit Pivoine trong nhóm, nên địa vị và truyền thống rất được được tôn trọng trong nhóm. Bọn đàn em còn tự hào về những điều này hơn những thành viên Pivoine nên nói thật là rất mệt.

Khi tôi nghĩ về một ngày nào đó, lỡ mà họ thấy tôi đang không mang chiếc mặt nạ tiểu thư của mình, ý nghĩ này làm tôi lạnh cả xương sống.

Vì không thể làm mất danh dự của gia tộc Kisshouin được nên tôi đành thuận theo chiều gió thôi.

Mới là học sinh tiểu học thôi, nhưng quan hệ giao tiếp của tôi đã khá khó khăn rồi

Khi tôi đang đi với đám con gái như bình thường, tôi thấy Akizawa-kun đi từ hướng ngược lại trên hành lang.

Khi thấy tôi, cậu ấy cười và định vẫy tay, nhưng có vẻ là vì sợ mấy bạn gái quanh tôi mà cậu ấy liếc mắt ra chỗ khác, và sợ hãi đi ngang qua tôi.

…Uu, tôi biết mà.

Một nhóm con gái đi chung với nhau thì đáng sợ thật, đúng không? Nhưng nhóm của tôi, còn hơn thế nữa.

Mình xin lỗi nhé Akizawa-kun.

Gần đây chúng tôi đã khá thân thiện với nhau ở trung tâm dạy thêm, nên tôi cứ tưởng là đã ‘NHẬN: Bạn nam!’ nhưng nếu vì chuyện này mà cậu ấy sợ và tránh tôi khi đi học thêm thì tôi sẽ rất buồn đấy.

Hôm nay, khi đến trung tâm học thêm, tôi sẽ xin lỗi.

“Nah, đừng lo về chuyện đó, mình cũng làm ngơ bạn mà, nên coi như chúng ta huề nhé.”

Khi đến chỗ học thêm, tôi ngay lập tức nói “Xin lỗi vì đã làm cho bạn khó nói chuyện với mình, và làm ngơ với bạn bạn lúc đấy nhé.” Nhưng Akizawa-kun chỉ mỉm cười rồi tha lỗi cho tôi. Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn mà.

“Cần nhiều dũng cảm lắm thì mới dám chào ai đấy trong một nhóm con gái nhỉ?”

“Vâng. Đặt biệt là nhóm của ban nữa Kisshouin-san.”

Biết mà.

Akizawa-kun thuộc tầng lớp giữa trong khối chúng tôi. Cậu ấy không phải đàn em của ai đấy thuộc tầng lớp trên nhưng cũng không yếu đuối như tầng lớp dưới. Thực sự thuộc về tầng lớp giữa.

Đối với tôi, vị trí đấy là vui và thoải mái nhất nên tôi khá ghen tị cậu ấy.

“Mấy bạn của bạn có biết là mình đi học chung trung tâm với bạn không?”

“Không. Mình thậm chí còn chưa nói với ai về chuyện mình đi học thêm.”

“À, mình hiểu. Không nói thì tốt hơn à? Mình thì đã lỡ kể với vài người bạn.”

“Mình thì cũng không cố ý giấu hay gì đâu… Nhưng mà mình đoán là không nói sẽ tốt hơn.”

Tôi nói dối đấy. Trước giờ tôi toàn giấu.

Ý tôi là, lỡ có ai đấy cũng muốn đi học chung thì sao?

Nếu thế, thì mục đích ban đầu của tôi là đến cửa hàng tiện lợi sẽ là quá xa với mất.

“Hmm~ vậy thì tốt nhất là mình không nói chuyện với bạn ở trường nhỉ, Kisshouin-san. Vì nếu thế thì mình cũng không biết giải thích lý do mình quen bạn.”

“Mình nghĩ là không cần tới mức đó đâu”

Làm thế thì chả khác nào đang xa lánh cậu ấy cả, và tôi cũng không thích như vậy.

Và giờ thì cậu ấy cũng đi học thêm chung nên tôi cũng bỏ ý định đi cửa hàng tiện lợi rồi, bây giờ mà các bạn tôi có biết tôi đi học thì cũng chả sao.

“Mn, mà mình nghĩ như thế này là được rồi. Dù sao bạn ở trường cũng hơi khác mà.

“Oh, thế ư?”

“Ừ. Ban đầu thì mình cũng là người bắt chuyện cơ mà, mình chưa từng nghĩ là bạn sẽ dễ nói chuyện như thế này đấy. Kiểu như, mình tưởng thái độ của bạn sẽ giống như là ‘Hmph, tôi không muốn nói chuyện với loại như cậu.”

“Ehhhhh!?”

“Ahaha.”

Hình tượng của tôi là như thế ư?

Ý tôi là, tôi cũng nghĩ như thế rồi, nhưng… sốc thật đấy.

“Mình giống một người tệ hại đến thế cơ à?”

“Eh-? Xin lỗi, mình làm bạn tổn thương à? Mình không có ý đó đâu. Chỉ là, những thành viên Pivoine cứ như là ở thế giới khác với mình ấy. Bạn của bạn còn gọi bạn là Reika-sama cơ mà.”

“Ahh…”

Sử dụng ‘-sama’ cũng giống như ‘gokigen’yoh’ là những truyền thống riêng ở Suiran mà thôi.

Bạn sẽ dễ được thêm ‘-sama’ nếu như là một thành viên của hội Pivoine

“Ah-, bạn có muốn mình gọi là Reika-sama không?”

“Hoàn toàn không”

“Không hỏi thì không bết mà phải không?” cậu ta vừa nói vừa cười.