Thẩm Thanh Ca nhớ đến nữ nhi đang ở nhà, không muốn giả vờ ngoan ngoãn đi theo nữa mà nói thẳng:
“ Đăng hội cũng sắp kết thúc rồi, không biết bệ hạ có thể để thần phụ về nhà không?”
Đèn hoa rực rỡ, âm thanh pháo hoa không dứt bên tai.
Cảnh có đẹp, cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức, hơn nữa bên cạnh còn có người Thẩm Thanh Ca không muốn đối diện, đoạn đường ngắn ngủi này, với nàng mà nói chính là dày vò.
Lòng tay Hoắc Húc đột nhiên dùng thêm sức, đôi mắt đen láy nhìn thẳng nàng, như chim ưng đang nhìn chằm chằm con mồi, nhưng ngữ khí lại vô cùng ôn nhu:
“ Phu nhân, nói cho cô, nàng cùng Mục Yến ngắm hoa đăng, cũng một bộ không tình nguyện như vậy sao?”
Hơi thở ấm áp của nam nhân phảng phất qua gò má nàng, Thẩm Thanh Ca chỉ cảm thấy chóp mũi tràn ngập hương tuyết tùng trong trẻo.
Nó không phải là long diên hương mà các đế vương khác sử dụng.
Thẩm Thanh Ca lùi sau vài bước, thân thể muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc của hắn, nhìn rõ ý đồ của hắn, cũng không khom lưng cúi đầu nữa, ngữ khí không chút khách khí, mỉa mai nói:
“ Bệ hạ, có một số chuyện rõ ràng biết cố chấp hỏi sẽ chỉ nhận lại sự xấu hổ.”
Hoắc Húc nhìn nàng không còn đường lui, nhưng vẫn cố né tránh, sợ có quan hệ với hắn, những lời châm chọc này mới chính là thái độ thật của nàng.
Nhưng hắn không tức giận, nắm chặt lấy bàn tay hai người, không giải thích gì đưa đầu của Thẩm Thanh Ca ấn lên bức tường trắng.
Một tay khác sờ lên gò má trái đào của nàng, cẩn thận hôn lướt theo đường viền môi, hơi thở đan xen quấn lấy nhau, tham lam cướp lấy hơi thở của cô từ chiếc lưỡi ấm áp đang luồn vào khoang miệng ngày càng mạnh, khám phá mọi ngóc ngách giữa răng một cách mạnh mẽ.
Thật lâu sau Hoắc Húc mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng.
Thẩm Thanh Ca khuôn mặt đỏ bừng, vì sự kiều mị của nụ hôn vừa rồi, nàng càng tức giận vì sự vô liêm sỉ của hắn, không ngờ hắn lại vô lại như vậy bắt nạt nàng trên đường.
Thoát ra được liền khép miệng lại, quay đầu đi, không thèm nhìn, cật lực không quan tâm đến hơi thở ấm bên cạnh, cắn môi không nói gì.
“Nơi này của phu nhân, cô tự mình chịu nhục cũng cảm thấy rất sướиɠ.”
Hắn thật giống một con rắn độc, trườn lên cổ Thẩm Thanh Ca, nụ hôn ngọt ngào rơi xuống, lần lượt để lại những bông hoa mận đỏ trên làn da ngọc ngà như tuyết.
Hơi thở phả vào mặt, quá mạnh mẽ khiến Thẩm Thanh Ca không thể từ chối.
Dường như hôm nay đột nhiên xâm nhập vào thế giới của nàng, nhanh chóng và độc đoán, hoàn toàn không nói đạo lý.
Còn Thẩm Thanh Ca như chết lặng không cho hắn chút hồi đáp nào, ngay cả khi không thể phản kháng, cô vẫn cố chấp vùng vẫy.
Hoắc Húc đợi ngày này, thực sự đợi quá lâu rồi.
Khoảnh khắc này, cho dù thiên địa sập xuống cũng không thể ngăn cản được việc hắn muốn làm.
Không thể không ôm mỹ nhân, nhanh chóng hồi cung.
Mỹ nhân hỏi:
“ Người muốn đưa ta đi đâu?”
Bạo quân không trả lời, dùng hành động trả lời mỹ nhân.
******
Khôn Ninh cung Hoàng Cung Đại Tấn.
Khung cảnh tràn ngập màu đỏ tươi, khắp nơi có thể nhìn thấy những mảnh giấy hạnh phúc và dải lụa đỏ treo lơ lửng, hệt như chúc mừng cho đại hôn.
Chà là đỏ, nhãn, đậu phộng và những thứ khác đều được che dưới lớp vải, đó là cầu mong cho tân lang tân nương sớm có quý tử.
Thẩm Thanh Ca nhìn tất cả những thứ này, chỉ cảm thấy người này thật sự điên rồi, một tên điên mất trí.
“ Thần phụ đã có phu quân!”
Nhắc lại lần nữa, hét vào mặt Hoắc Húc, có chút kích động, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Nhưng kẻ điên vẫn ôm chặt nàng vào lòng, cố chấp nói:
“ Phu nhân, từ hôm nay trở đi, cô sẽ là phu quân của nàng, quá khứ đã qua, thứ cô muốn là hiện tại và tương lai của nàng.”