Hàn Cánh không đáp mà trở tay đấm anh ta thêm một đấm, sau đó ném mạnh anh ta xuống đất, từ trên cao nhìn xuống:
“Hàn Lỗi, nhớ cho kỹ lời mày đã nói hôm nay.”
Hàn Lỗi chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như dịch vị, nằm trên đất thật lâu không thể phản ứng lại.
Bà Hàn đang giơ chổi muốn đánh Hàn Cánh, nhưng chổi dài còn chưa rơi xuống, Hàn Cánh đã vươn tay túm lấy cán chổi.
Chỉ thoáng chốc bà Hàn đã không nhúc nhích được, chửi ầm lên:
“Lão nhị, mày muốn đánh mẹ mày nữa hay sao? Mày thằng súc sinh này. Mày đánh tao đi, mày dám đánh, tao sẽ kêu cha mày đánh chết mày.”
“Đúng là đồ súc sinh không biết hiếu thuận, tao nên kêu đại đội trưởng bắt mày đi! Cho mày đội mũ cao! Ngồi ghế hùm! Mày đúng là đồ chó chết hiểm độc!”
Hàn Cánh lạnh lùng liếc bà ta, sau đó dùng lực chộp lấy cây chổi ném xuống đất, trong giọng nói lộ ra vẻ xa cách:
“Hiện tại mẹ tôi còn đang nằm dưới nền đất. Thường ngày tôi gọi là một tiếng mẹ, không có nghĩa tôi không nhớ rõ chuyện ngày bé.”
“Bà tệ bạc với tôi thế nào không quan trọng, nhưng nếu bà dám vươn bàn tay bẩn thỉu của bà tới trên người con gái tôi, xem tôi có phế Hàn Lỗi không.”
Bà Hàn nghe thấy lời này, lại bị gương mặt u tối của Hàn Cánh dọa sợ, lòng bàn chân như nhũn ra.
Lại đúng lúc này, đột nhiên Hạnh Hoa hét lên: “Mẹ, Lôi tử hộc máu. Mẹ!”
Bà Hàn hoảng hốt hét lên, cùng Hạnh Hoa vội bổ nhào lên người Hàn Lỗi, ôm Hàn Lỗi khóc nấc lên.
Hàn Cánh đánh người mặc dù không nương tay nhưng cũng chọn nơi để đánh.
Đương nhiên sẽ không tới mức chết hay tàn phế, cùng lắm cũng chỉ cần đi khám một chút, chịu nổi khổ da thịt.
Nhưng mấy người bà Hàn lại không biết điều đó, còn tưởng Hàn Cánh thật sự là súc sinh gϊếŧ em trai mình.
Bà ta khóc tới thiên hôn địa ám, tê tâm liệt phế, khiến hàng xóm hoặc đứng ở cửa, hoặc trèo tường hóng chuyện.
Ông Hàn cảm thấy mất mặt, cầm tẩu thuốc gõ bàn một cái nói: “Lão nhị.”
Hàn Cánh thong thả ung dung thả tay áo xuống, giọng lãnh đạm không có chút độ ấm:
“Ba, ba có con trai thì con cũng có con gái, là con trai bất hiếu.”
Ông Hàn tức giận tới độ tay cầm tẩu thuốc run lên: “Súc sinh! Mày thằng súc sinh này!”
Hàn Cánh không đáp lại, liếc nhìn Nhị Nha đang xách túi hành lý của anh, co mình bên cửa.
Anh bước lên, dọa Nhị Nha sợ tới té lăn trên đất, dùng tay chống đỡ cơ thể bò về phía sau.
Hàn Cánh không để ý tới Nhị Nha mà cầm lấy túi lớn túi nhỏ quay về phòng mình.