Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 42: Đây mới là nhà của cô

Có lẽ, từ mà anh nói nhiều nhất trong nửa đời trước của mình là từ “được”.

Thuở thiếu niên, anh cũng từng có ước mơ, nhưng khi đứng trước sự thỉnh cầu của ông nội mình, anh đã từ bỏ nó và bình thản nói “được ạ”. Thân là anh Cả trong nhà, anh dốc sức dựng nên bầu trời tự do vô ưu vô lo cho Ngụy Diễn và Ngụy Vi. Bất cứ lúc nào, anh cũng cười nói “được”. Anh là chỗ dựa của mẹ mình, cho nên chẳng bao giờ từ chối sự yêu thương khiến anh cảm thấy rất nặng nề áp lực, để bà yên lòng, anh luôn vui vẻ nói “được ạ.”

Thế nhưng giờ phút này, đứng trước người con gái đã bị anh làm tổn thương sâu sắc nhất, dù thế nào anh cũng không thể nói ra từ đó.

Anh không có tư cách cầu xin sự tha thứ, càng không có tư cách tiếp tục trói buộc cô.

Có điều, anh biết rằng nếu anh nói ra từ đó, thì cả đời này hai người họ sẽ không còn bất cứ sự liên quan nào nữa.

Thấy anh im lặng, Lí Mộ cảm thấy thật mỉa mai: “Anh có đồng ý hay không tôi vẫn có thể li hôn, chẳng qua tốn chút thời gian mà thôi.”

Miệng anh cười cay đắng: “Tóm lại vẫn còn một chút thời gian.”

“Dù còn thời gian hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu đã như vậy thì anh đi đi.”

Cô xoay người để lại cho anh một bóng lưng gầy gò, không muốn nhìn anh nữa.

Họ đã từng khăng khít thân mật là thế, nhưng giờ đây ngay cả việc đến gần nhau cũng là một điều xa xỉ. Anh đau đớn nói: “Tiểu Mộ, em nên căm hận anh thật nhiều vào.”

Anh hi vọng cô có thể mắng chửi anh, oán trách anh, trút hết mọi cảm xúc vào anh, thay vì giấu tất cả nỗi đau vào lòng như bây giờ.

“Nếu hận anh mà không mất đi con bé, tôi sẽ hận anh hết sức mình. Chỉ là, con bé đã không thể trở lại nữa.”

Nếu chỉ có thể đơn giản là hận thì tốt biết bao.

Lời nói lạnh nhạt của cô như lưỡi dao cứa vào trái tim vốn đã mang đầy vết thương của anh.

Một tuần sau, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện.

Mộc Thành cả ngày vác bộ mặt lầm lì, hỏi cô rằng: “Tiếp theo đây cô định làm gì?”

“Về nhà trước đã. Luật sư Trâu nói là nếu anh ấy không đồng ý li hôn thì trước tiên hãy cứ li thân.”

Mộc Thành nói, hắn có cách khiến Ngụy Tuần phải ký vào đơn lí hôn, nhưng Lí Mộ kiên quyết tự mình xử lí: “Mộc Thành, cảm ơn anh đã đến đây thăm tôi. Tôi ổn rồi, tôi có thể tự mình làm được.”

Hắn nhìn cô gái đã gầy đến độ gió thổi một cái là bay, chỉ hờ hững nói: “Chẳng phải cô bảo là muốn về nhà sao? Tôi đưa cô về, nhân tiện về thăm nhà luôn.”

Buổi sáng hôm Lí Mộ xuất viện, Tiết Bán Mộng và Hứa Thiên Nhất đều đến thăm cô. Nghe tin cô sẽ về nhà, Tiết Bán Mộng lưu luyến nói: “Tiểu Mộ à, em đợi khi nào khỏe hẳn rồi hẵng đi.”

“Em đã khỏe hơn nhiều rồi chị ạ. Hơn nữa lâu quá rồi em chưa về nhà nên thấy nhớ.”

Tiết Bán Mộng ôm cô: “Sau này nhớ phải đến thăm chị đấy nhé. À, hoặc là chị sẽ đến thăm em. Phải rồi, bao giờ chị rảnh, chị sẽ đến thăm em. Quê em chắc là đẹp lắm. Đến lúc đó còn phải nhờ em đi đón chị đấy, chị bị mù đường.”

Lí Mộ cảm động không để đâu cho hết. Cô đưa tay lau nước mắt cho cô ấy, khẽ đáp: “Vâng, em sẽ ở nhà chờ chị.”

Thế giới này rất phức tạp, nhưng dù sao vẫn còn giữ được một phần giản đơn.

Cánh đàn ông không đa sầu đa cảm như phụ nữ, lại càng không giỏi thể hiện tình cảm. Hứa Thiên Nhất đứng đó, khuôn mặt khôi ngô thoáng hiện lên vẻ xúc động: “Chị Tiểu Mộ, có việc gì thì nhất định phải gọi điện cho em đấy”

“Được, em cứ chăm sóc dì Giang cho thật tốt, và học hành chăm chỉ vào nhé.” Cô dừng lại, ánh mắt lóe lên sự mông lung mờ mịt: “Ngụy Vi là một cô gái tốt, đừng vì chuyện của chị mà để ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”

Hứa Thiên Nhất gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

Đồ đạc ít ỏi của cô đã được thu dọn xong từ lâu. Sau khi Mộc Thành giúp cô hoàn tất thủ tục, Lí Mộ và mọi người đi ra khỏi phòng bệnh.

Ngụy Tuần vẫn ngồi đó. Nghe thấy có tiếng người đi ra, anh ngẩng đầu nhìn lên theo thói quen. Hành động này đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần, anh chỉ hi vọng có thể liếc nhìn cô một cái.

Anh biết hôm nay cô xuất viện và sẽ rời đi.

Anh không có lí do và tư cách gì để bảo cô đừng đi. Trời đất bên ngoài bao la rộng lớn, cô sẽ không dừng lại vì anh nữa.

Mộc Thành đặt vé máy bay lúc 6 giờ tối. Hiện tại mới là 10 giờ sáng. Cô cố ý chừa ra một khoảng thời gian như vậy là vì giấy chứng nhận kết hôn của cô vẫn còn để ở căn hộ của Ngụy Tuần. Ngoài ra, cô vẫn còn một việc quan trọng khác phải làm.

Lí Mộ nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tuần, thờ ơ nói: “Tôi còn chút đồ cần lấy, anh mở cửa giùm tôi.”

Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, rất muốn nói câu “xin em đừng đi”, nhưng anh lấy tư cách gì để cầu xin cô đây? Cô thậm chí còn chẳng buồn hận anh nữa rồi.

Trong căn hộ lạnh lẽo không một chút hơi ấm.

Mộc Thành đứng đợi Lí Mộ ở cửa. Cô đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, rồi lấy giấy đăng ký kết hôn cất cẩn thận vào trong túi xách. Sau đó, cô nhìn xung quanh một lượt, thấy không có thứ gì cần phải mang đi. Anh vẫn lẳng lặng đứng phía sau nhìn cô.

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy đau xót của anh: “Anh để chiếc thắt lưng hoa tôi tặng anh ở đâu? Làm ơn trả lại cho tôi.”

Những thứ khác không quan trọng, nhưng cô nhất định phải lấy lại chiếc thắt lưng đó.

Một sự im lặng kìm nén bao trùm bầu không khí giữa hai người, Ngụy Tuần từ chối bằng cách im lặng.

Cô khẽ thở dài, không nhìn anh nữa: “Tôi sẽ tự tìm vậy.”

Cô lục tung phòng ngủ mà không tìm thấy chiếc thắt lưng hoa. Anh đi theo cô, muốn ngăn cản nhưng lại chẳng thể giơ tay ra được. Cho đến khi không còn nơi nào để tìm nữa, cô đứng lên, nói với giọng khách khí và xa cách: “Tôi muốn vào thư phòng tìm thử.”

Đây đã không còn là nhà của cô nữa, dù sao cũng phải hỏi ý của chủ nhà mới có thể đi vào.

“Anh không nói, tôi coi như là anh đã đồng ý.”

Dứt lời, cô định đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng anh đã nắm lấy tay cô. Người cô khẽ run lên, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Anh đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy sợ đấy.”

Nói đoạn, cô nhẹ nhàng rút tay ra, dứt khoát bước ra khỏi phòng ngủ.

Ngụy Tuần đứng chôn chân ở đó, bàn tay bắt đầu run rẩy.

Cuối cùng, Lí Mộ tìm thấy chiếc thắt lưng hoa của cô nằm trong ngăn kéo ở thư phòng, màu sắc vẫn rực rỡ như xưa.

Cô cẩn thận lấy nó ra, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt v3 trên từng đường kim mũi chỉ do chính tay mình thêu. Cô đã thức rất nhiều đêm, tháo ra rồi thêu, thêu rồi lại tháo ra không biết bao nhiêu lần.

Dưới ánh đèn mờ, nỗi mong đợi, niềm chua xót, sự bối rối, nhớ nhung và một chút ngọt ngào dường như đã xa cách cả một đời.

Đó là khoảng thời gian sẽ mãi mãi không quay trở lại.

Những ngón tay cô dần dần siết lại, cô nắm chặt chiếc thắt lưng đứng đó hồi lâu, đã đến lúc phải nói lời từ biệt và hoàn toàn dứt bỏ.

Đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô tìm một cái kéo, rồi nhắm mắt lại, dứt khoát cắt thật mạnh vào chiếc thắt lưng.

Tuy nhiên, mũi kéo không trơn tuột như dự đoán, bàn tay cầm thắt lưng hoa của cô bỗng có cảm giác ướŧ áŧ và nóng hổi.

Ngụy Tuần đã cầm chiếc thắt lưng hoa tự bao giờ, máu tươi trên tay anh thấm vào lớp vải, nhỏ xuống sàn nhà sạch bong.

Những giọt máu nóng rát khiến cô lập tức buông tay ra, chiếc kéo rơi đánh “keng” xuống sàn, mũi kéo chạm đất tạo thành một cái lỗ nhỏ.

Màu đỏ dính trên tay làm cho cô có cảm giác buồn nôn không thể tả.

Lí Mộ có nén vị đắng chát trong cổ họng, lạnh lùng nói: “Anh muốn giữ thì cứ giữ đi. Trong lòng tôi, nó đã bị cắt đứt rồi.”

Nói xong, cô quay đầu đi thẳng.

Bóng lưng cô biến mất ở cửa, thế giới đột nhiên trở nên xám xịt, những giọt máu vẫn đang chảy ra từ vết thương bỗng hóa thành tro tàn.

***

Trên bầu trời xanh, mây trắng lững lờ trôi.

Từ lúc ra khỏi căn hộ, Lí Mộ không nói một lời nào nữa.

Thành phố C lớn đến mức cô thường xuyên bị lạc đường, giờ đây mỗi lúc một thu nhỏ dần cho đến khi biến mất. Nó sẽ không thay đổi, nhưng ánh mắt cô sẽ thay đổi.

Có lẽ cô phải nói xin lỗi với mẹ mình, bởi vì không biết đến khi nào cô mới quay trở lại mảnh đất này để thăm ông ngoại.

Cô sẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể có dũng khí trở lại đây.

Sau khi rời sân bay đã là nửa đêm.

Dù nhiệt độ ban đêm xuống thấp, nhưng lúc ra khỏi sân bay, thời tiết vẫn rất ấm áp. Quần áo mùa đông dày cộp khoác trên người mà toát mồ hôi. Vì đã quá muộn nên hai người ngủ lại khách sạn một đêm.

Mộc Thành đưa cô vào phòng, đặt hành lí xuống. Trước khi rời đi, hắn còn đăm chiêu nhìn cô hồi lâu, sau đó nghiêm mặt nói: “Có việc gì thì gọi tôi.”

Lí Mộ đã mệt phờ người, chỉ khẽ gật đầu.

Cô đóng cửa phòng, và để nguyên quần áo như vậy mà nằm lên giường. Bàn tay đã được rửa sạch, song cảm giác nhớp nháp vẫn còn đó. Dưới ánh đèn sáng trưng, vết máu đỏ trên tay áo thật chói mắt.

Cô khép mi, trong đầu lại hiện ra toàn một màu máu.

Sáng hôm sau, hai người ngồi xe khách về nhà. Sau vài tiếng đồng hồ xóc nảy, rốt cuộc cũng đến bến xe của thị trấn. Lí Mộ vừa xuống xe liền trông thấy Đại La đang chờ cô với nụ cười tươi.

Xung quanh rất ồn ào, đều là chất giọng quê hương quen thuộc của cô.

Mặt trời trên cao nguyên Tây Nam chói chang, cô đi nhanh tới ôm lấy Đại La. Cô ấy vỗ lưng cô, cười nói: “Tiểu Mộ, không sao đâu, về đến nhà rồi.”

Chỉ là một câu nói đơn giản, song lại khiến cô không cầm được nước mắt.

Khi đi hết con đường gập ghềnh, cây đa lớn ở cổng làng đã lọt vào tầm mắt của Lí Mộ.

Xuân qua hè đến, cây đa vẫn đứng sừng sững ở đó năm này qua năm khác, bình lặng nhìn thế gian đổi thay. Chẳng biết nó đã đứng đó bao nhiêu năm, ngay cả các cụ già lớn tuổi nhất trong bản cũng không nhớ được là nó đã được trồng từ khi nào, chỉ biết rằng nó vẫn luôn ở đó, giống như hơi thở không thể thiếu được của cuộc sống.

Cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòa đi, Lí Mộ như thể đang quay trở lại ngày hôm đó. Cả bản Lão An tưng bừng hân hoan, tiếng trống tiếng nhạc rộn rã hòa cùng tiếng hát vυ't cao vang vọng khắp chân trời.

Bây giờ, chỉ có A Tranh đang chống cằm, ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây vắng lặng. Nghe thấy tiếng xe, cô ấy vội ngẩng đầu lên, vẫy tay với họ từ xa: “Tiểu Mộ! Tiểu Mộ!”

Đây mới là nhà của cô, với những người thân luôn quan tâm lo lắng cho cô.

***

Khi Từ Nhược Chi và Ngụy Vi đến căn hộ tìm Ngụy Tuần thì thấy phòng khách lặng ngắt như tờ, cửa phòng ngủ mở toang, bên trong không có ai.

“Anh ơi? Anh có ở nhà không?”

Đáp lại cô ấy chỉ có sự im lìm của căn phòng.

Hai người họ tìm thấy Ngụy Tuần trong thư phòng, trên sàn nhà có một vũng máu đã khô. Anh đang ngồi dựa vào tường, tay nắm chặt một mảnh vải hoa văn sặc sỡ, chẳng biết đã ngồi như vậy được bao lâu.

Từ Nhược Chi lòng đau như cắt, vội nói: “Vi Vi, mau gọi bác sĩ đi con.”

Bà ấy ngồi xổm xuống, đỡ lấy anh. Anh thều thào nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu.”

“Như này mà còn bảo là không sao à? Con muốn khiến mẹ lo lắng chết đi được hay sao?”

Anh không nhúc nhích, chỉ nhắm hai mắt đã đỏ vằn như máu: “Con xin lỗi, mẹ đừng buồn, cứ để con thế này một lát.”

Từ Nhược Chi vừa bực vừa lo: “Con muốn như vậy đến khi nào?”

Hình như một lát, một ngày, một tháng hay một năm cũng chẳng có gì khác biệt. Anh không thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, càng không cảm nhận được ánh mặt trời bên ngoài. Thế giới của anh đã mất đi màu sắc, thậm chí việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Nguy Vi nắm lấy bờ vai anh, lớn tiếng nói: “Anh, anh phải xốc lại tinh thần đi! Anh hãy nghĩ đến chị Tiểu Mộ, chị ấy cũng buồn lắm. Chị ấy còn chưa bước ra khỏi nỗi đau thì anh không có tư cách gì buông rơi chính mình được.”

Câu nói ấy đã nện thẳng vào tim Ngụy Tuần, đánh thức ý thức của anh.

Đúng vậy, anh không có tư cách gì để buồn rầu khổ sở ở đây hết.