Hôm Nay Bạch Tiên Sinh Đã Vui Chưa

Chương 3: Dự án đan tâm

Hai ba phút sau đó, bỗng RẦM một cái, cánh cửa bị mở tung. Một luồng khí đáng sợ áp đảo cả khán phòng. Từ đâu bước vào 2 tên vệ sĩ cao to, tiếp đến là một người với khí chất khác hoàn toàn những người ở đây. Anh ta có dáng người cao, mặc bộ âu phục đen ra dáng một vị tổng tài. Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Từ lúc anh ta bước vào, không một ai dám lên tiếng. Giống như họ đang sợ sệt nhân vật mới xuất hiện này vậy. Cơ thể Dạ Nguyệt không biết vì sao cứ run rẩy nãy giờ. Trong lòng có chút khó chịu.

‘Bạch tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đến’

Bằng Hiên lên tiếng phá tan không khí ảm đạm, miệng cười nhưng tay thì đang bấu vào đùi.

‘Phải đấy, Tứ Triệt tôi cũng đang rất mong muốn được gặp ngài’

Ảnh Quân ngồi bắt chéo chân, nâng ly rượu vang vừa được rót lên miệng uống một ngụm rồi lại đặt xuống bàn, ánh mắt vô tình dừng trên người Dạ Nguyệt nhưng rất nhanh lại chuyển hướng nhìn sang nơi khác.

‘Nói đi, hẹn tôi tới đây muốn làm gì?’ Ảnh Quân lãnh đạm nói, ngữ điệu có chút khó chịu.

‘Cũng không giấu gì ngài, chúng tôi đây là muốn hợp tác với dự án Đan Tâm của Xuyên Bách’

Dự án Đan Tâm là dự án đang được chú ý nhất của tập đoàn Xuyên Bách. Đây là dự án khai thác và cải tạo kim cương để cho ra những viên kim cương có giá trị nhất thế giới. Những kim cương trong dự án này đều là loại quý hiếm, khó khai thác. Các viên kim cương sẽ được đấu giá cho các doanh nhân giàu có. Dự án Đan Tâm đã thu hút rất nhiều nhà thầu và đầu tư, trong đó có cả công ty của Bách Hiên.

‘Hợp tác?’ Ảnh Quân cười khinh, hai tay đan vào nhau ‘Các người có tư cách gì đòi bàn chuyện hợp tác với tôi?’

Cả khán phòng bỗng chốc lại rơi vào im lặng, khó thở đến đáng sợ.

Dạ Nguyệt lần đầu thấy được dáng vẻ sợ hãi của Bằng Hiên, đến nỗi gã toát cả mồ hôi trán. Người có thể khiến gã ta sợ sệt đến mức ăn nói cũng phải lựa lời thì cũng là dạng người không tầm thường.

‘À, tôi có đem cho ngài một món quà’ Nói đoạn Bằng Hiên đẩy Dạ Nguyệt ra trước mặt Ảnh Quân ‘Đây là thứ đồ tôi bỏ ra không ít tiền để mua, hy vọng sẽ khiến Bạch tiên sinh hài lòng’ Bí quá gã ta cũng đành phải đẩy Dạ Nguyệt ra đỡ đạn thay. Dùng ánh mắt ra lệnh cho cô phải đi đến trước mặt Ảnh Quân. Dạ Nguyệt làm theo ý của gã ta, đoạn cô trở nên bối rối khi đứng trước mặt con người đáng sợ này, hơn nữa lại còn bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn cô. Đôi mắt màu hổ phách, rất đẹp và đầy ma mị.

‘Hẹn tôi tới để làm chuyện dư thừa?’

‘Bạch tiên sinh ngài đừng hiểu lầm. Chúng tôi thật sự là muốn được hợp tác với ngài’

‘Phải, đúng như Kim Long vừa nói, quả thật chúng tôi muốn tham dự vào dự án Đan Tâm. Mong tiên sinh đồng ý’ Thanh Mao tiếp lời.

‘Vậy các người chứng minh đi? Dự án Đan Tâm không phải là dự án nhỏ, các người đủ tự tin rằng tôi sẽ chấp nhận cho các người đầu tư sao?’

‘Chúng tôi…!’

“Chúng tôi tự tin rằng ngài sẽ đồng ý. Vì dự án Đan Tâm cần rất nhiều nhà đầu tư có tiếng tăm. Trùng hợp công ty của chúng tôi lại nổi tiếng trong những năm gần đây về các mặt’

Bách Hiên lên tiếng cắt ngang lời Tứ Triệt. Dự án Đan Tâm lớn như thế nào gã ta đều nắm rõ. Nếu đầu tư vào dự án này thì lợi nhuận nhận được rất cao. Hơn nữa tập đoàn Xuyên Bách có tỉ lệ rủi ro rất thấp trong các dự án nên gã ta tự tin rằng phần trăm nhận lợi nhuận là cực kì cao.

Trước khi đến đây Bách Hiên đã tìm hiểu kỹ những vấn đề của dự án Đan Tâm. Và cũng quyết tâm phải chen chân vào dự án này.

Ảnh Quân uống hết rượu trong ly rồi đặt trên bàn. Đứng lên vứt lên bàn một danh thϊếp.

'Danh thϊếp của tôi. Nếu suy nghĩ kỹ rồi thì hãy liên hệ với trực tiếp cho tôi không cần liên hệ qua thư ký. Tôi rất nhiều việc nên hãy nói vào những điểm trọng tâm. Tốt nhất là đừng làm hỏng việc nếu biết quý trọng mạng sống'

Sự đồng ý kèm theo lời cảnh cáo vừa rồi của Ảnh Quân khiến ai nấy thoáng run sợ. Đoạn anh nhìn cô, gương mặt vốn lạnh nay lại lạnh lẽo hơn.

'Món quà này ông nên giữ lại cho mình. Tốt nhất đừng tái hiện trường hợp này với tôi thêm một lần nào nữa. Nếu không đừng trách!'

Dứt lời Ảnh Quân sải bước đi thẳng ra cửa, mặc cho những người kia ngồi lặng như tờ. Dạ Nguyệt nhìn theo Ảnh Quân đến khi bóng lưng ấy khuất sau cánh cửa. Thầm nghĩ bụng không nên dính líu vào anh ta nếu như không muốn chết đau đớn.

Đợi Ảnh Quân đi khuất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cả khán phòng lại tràn ngập tiếng cười.

'Lão Hiên, không ngờ ông lại có kế sách khiến tên họ Bạch kia đồng ý. Tôi kính ông một ly xem như lời cảm tạ!' Kim Long nâng ly về hướng Bằng Hiên rồi lại đưa lên miệng uống. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện.

'Mới bước đầu thôi mà các người đã vui như vậy rồi, chờ đến khi hốt được vàng tôi sẽ dạy cho thằng nhóc đấy một bài học'

Bằng Hiên vẻ mặt không thỏa mãn, nắm chặt tay thành hình nắm đấm. Vốn xưa nay gã không ưa gì Ảnh Quân nhưng lại rất muốn đầu tư vào dự án Đan Tâm. Bất đắc dĩ lắm phải hạ mình trước anh để được hưởng lợi sau này.

'Thôi, nói gì thì chúng ta cũng sắp được nằm trên núi vàng mà ngủ rồi. Hôm nay chúng ta không say không về' Tứ Triệt rót rượu đầy ly, nâng ly kính mọi người.

'Được, không say không về!'

Cuộc gặp mặt bàn chuyện làm ăn hôm ấy nửa đầu xem như là suôn sẻ, cả bốn người Bằng Hiên, Kim Long, Tứ Triệt và Thanh Mao đều vui đến quá trớn. Dạ Nguyệt cũng bị ép uống rượu khá nhiều nên đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ. Mọi thứ nhìn thấy chợt mờ dần. Không còn định hướng được điều gì, chỉ biết là được hai tên vệ sĩ đưa về nhà.

Nửa đêm hôm ấy, Dạ Nguyệt đang say giấc thì mơ hồ cảm nhận được một bàn tay đang luồn vào ngực mình. Cô liền mở to đôi mắt bật người dậy, hóa ra là Bằng Hiên.

'Ôn...ông...'

Dạ Nguyệt ấp úng, ôm chăn cuộn vào một góc. Trên người cô vẫn còn mặc bộ váy chưa kịp thay.

'Tiểu mỹ nhân, để ta xem bên trong em đẹp như thế nào đi'

Bằng Hiên say đến nỗi không tự chủ được hành động của mình. Gã cứ thế tiến đến gần dù cho cô có cố gắng đẩy ra. Dạ Nguyệt trong lòng không muốn phản kháng, đơn giản vì biết rằng ở đây sẽ không ai chịu giúp cô nhưng lại hành động trái ngược. Cô muốn thử một lần kêu cứu, muốn thử thoát khỏi định mệnh ông trời sắp đặt.

'Không...làm ơn tha cho tôi. Tôi xin ông'

Dạ Nguyệt chấp hai tay vào nhau, miệng không ngừng van xin nhưng vẫn không khiến Bằng Hiên dừng tay.

'Tha ư, nếu em làm tôi hài lòng thì tôi sẽ tha cho em'

'Không...tôi không muốn!'

'Cục cưng, ngoan ngoãn rồi em muốn gì tôi cũng cho em'

'Không...tôi xin ông...làm ơn thả tôi ra...tôi xin ông!'

'Được thôi, hết đêm nay tôi sẽ tha cho em'

Dứt câu Bằng Hiên đè cô nằm ở dưới thân gã rồi bắt đầu làm chuyện đồϊ ҍạϊ . Lưỡi của gã liếʍ lên vành tai cô, nghịch một chút rồi lại di chuyển xuống má rồi lại xuống dưới cổ. Những nơi gã lướt qua cô đều cảm thấy ghê tởm đến đáng sợ.

Cầu xin không được Dạ Nguyệt liền tìm cách thoát thân. Cô cố với tay lấy bình hoa trên bàn đập mạnh vào đầu khiến Bằng Hiên đau đớn la lên rồi gục sang một bên, mặc kệ máu trên đầu gã không ngừng chảy, cô mau chóng chạy ra cửa khóa cửa phòng lại tránh cho những tên vệ sĩ ở ngoài xông vào.

Dạ Nguyệt trở nên hoảng loạn, bối rối hơn bao giờ hết. Cô không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy. Phải làm sao để thoát khỏi đây. Cô nghĩ đến lúc Bằng Hiên tỉnh dậy hoặc đám vệ sĩ phá cửa xông vào, rồi lại sẽ bị đập cho nhừ tử. Dạ Nguyệt sợ hãi cắn móng tay, cắn đến mức máu rỉ ra ngoài, chợt cô nhớ ra điều gì đó, vươn tay sờ soạng người Bằng Hiên tìm điện thoại.

Cầm điện thoại trên tay, Dạ Nguyệt bất giác nhấn ra một dãy số. Khi dãy số hiện ra thành một dãy hoàn chỉnh, cô kiểm tra kỹ lại một lần nữa rồi nhấn phím gọi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

1 hồi chuông...

2 hồi chuông...

3 hồi chuông...

Khi hồi chuông cuối cùng vang lên vẫn không có ai bắt máy, Dạ Nguyệt thất vọng đặt điện thoại xuống. Trong lòng cô cứ thấp thỏm lo sợ. Chợt nghe thấy tiếng Bằng Hiên khẽ kêu, Dạ Nguyệt càng sợ hãi hơn. Cô nhấn lại dãy số vừa gọi lúc nãy, đặt hết hy vọng vào cuộc gọi cuối cùng này.

1 hồi chuông...

2 hồi chuông...

3 hồi chuông...

Vẫn không ai chịu bắt máy. Dạ Nguyệt biết rằng mình sắp chết, cô cũng không còn điều gì nuối tiếc nữa.

'Nói??!'