Cuồng Khuyển Bệnh Hoạn

Chương 2: Liếm nó

Hôm nay lớp 2-9 xảy ra một sự kiện lớn.

Học sinh mới chuyển đến bị Trình Thanh hòa đánh, mà Nguyên Sinh Nghĩa cũng vì cô ấy mà đánh Trình Thanh Hòa.

Tin đầu tiên thì ngày nào cũng thấy, nhưng tin phía sau thì chỉ mất mười phút đã lan nhanh như lốc xoáy.

Nguyên Sinh Nghĩa.

Vừa năm nhất được một tuần đã đánh nhau với Trầm Bắc Tân của năm 3 đến mức khiến cậu ta nằm viện một tuần.

Trầm Bắc Tân vừa mới tìm mấy đại ca chặn đường Nguyên Sinh Nghĩa ngoài cổng trường, kết quả bản thân lại nhập viện lần nữa.

Đến khi kết thúc năm nhất, Nguyên Sinh Nghĩa đã ngồi vững vị trí nhất trường.

"Đàm Mạc, xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Tứ Dương vừa nghe tin chạy thẳng đến ban 9, vừa ôm vai Đàm Mạc vừa rút một điếu thuốc cho cậu ta, hỏi được có chút hăng hái: "Tôi nghe nói Nguyên ca chúng ta vì nữ sinh mới đánh Trình Thanh Hòa sao ?"

“Làm sao biết là có chuyện gì?” Đàm Mạt đưa tay nhận lấy, nghịch nghịch: “Bọn họ còn chưa về.”

“Là thật.” Trần Tư Dương kinh ngạc, “Cậu ta không phải độc thân sao?”

Các học sinh ở trường tư thục Khánh Vân ủng hộ bạo lực, và kẻ mạnh được tôn trọng. Nguyên Sinh Nghĩa được trời phú vẻ ngoài đẹp trai, với thân hình rắn rỏi, cộng thêm cái khí chất bất cần,ngang tàn đó , các cô gái thích anh ta là điều bình thường.

Nhưng Trần Tứ Dương chưa từng thấy bất kỳ vụ bê bối nào về anh ta.

"Tôi còn tưởng cậu ta không gần nữ sắc." Hắn còn muốn nghe thêm chi tiết, "Cô gái đó nghe nói là học sinh chuyển trường? Cô ta trông như thế nào?"

Đàm Mạc hồi tưởng một lát, không xác định nói: "Trông như rất ngoan."

Chính là nhìn có điểm lãnh đạm, khá giống với Nguyên Sinh Nghĩa .

"Ngoan ?” Trần Tứ Dương đột nhiên nói: “Thì ra hắn thích loại này.”

Giang Tĩnh Xu ngoan ngoãn đang bị Nguyên Sinh Nghĩa giam giữ trong phòng chứa đồ nhỏ.

Mọi tòa nhà ở Khánh Vân đều có loại địa điểm này, nơi được sử dụng để chất đống bàn, ghế và những đồ lặt vặt không cần thiết. Trời tối và ẩm ướt, thậm chí không có cửa sổ.

Một nơi thích hợp để làm chuyện xấu.

Nguyên Sinh Nghĩa đứng đối mặt với Giang Tĩnh Xu, đã nhìn cô như vậy gần mười phút.

“Nguyên Sinh Nghĩa, ” Giang Tĩnh Xu không thể ở lại lâu hơn, bụi ở đây làm cô khó chịu, “Nếu không có gì muốn nói, tôi về lớp đây.”

"Tại sao cậu tới đây?"

Nguyên Sinh Nghĩa cuối cùng cũng mở miệng trước khi cô nhấc chân.

Anh nhìn hơi lạ. Các đốt ngón tay nắm chặt đến hiện gân xanh, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy vẻ mặt khó đoán của Giang Tĩnh Xu, tức giận cũng không phải , nói hoan nghênh lại rất miễn cưỡng.

"Sao cậu lại tới đây, " hắn lại hỏi, "Giang Tĩnh Xu."

Giang Tĩnh Xu trầm mặc không nói.

Bởi vì đó là một câu chuyện dài.

Nguyên Sinh Nghĩa mặc đồng phục học sinh trước mặt cô, quả thực cảm thấy có kỳ quái, lần trước cô nhìn thấy anh, trên người anh mặc một bộ âu phục màu đen.

“Không liên quan đến cậu,” Tưởng Cảnh Thư vén mái tóc hơi loạn của cô ra sau, “Tôi không biết cậu ở đây.”

Nguyên Sinh Nghĩa nhìn cô chằm chằm.

Giang Tĩnh Xu bước sang một bên, mắt anh cũng theo sát cô.

Ánh mắt u ám cuộn từ dưới lên trên như một con rắn độc.

"Tôi phải đi ," nhưng cô ấy dường như không chú ý, "chuông vào học sắp đến ."

Cô xoay người, giơ tay muốn đẩy cửa, nhưng Giang Tĩnh Xu lại không chạm được.

Nguyên Sinh Nghĩa vòng tay dán vào eo của cô, hơi dùng sức kéo cô ôm vào trong ngực.

Tấm lưng gầy gò áp vào ngực anh, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh.

Giang Tĩnh Xu quay đầu chóp mũi đúng lúc đυ.ng vào cằm của anh.

“Nguyên Sinh Nghĩa ,” Giang Tĩnh Xu vô thức nhăn mũi, " Cậu cách xa tôi ra chút .”

Cô không thích mùi khói thuốc .

"Giang Tĩnh Xu, cậu không định giải thích chuyện gì đang xảy ra sao?"

Anh hơi cáu kỉnh, một tay vòng qua eo cô ôm chặt lấy cô, tay kia kéo vạt áo nhét trong váy đi học.

Bắt đầu từ dưới rốn, đầu ngón tay dán vào da thịt, vuốt ve dọc lên.

“Nguyên Sinh Nghĩa,” Giang Tĩnh Xu muốn giữ anh lại, “Cậu làm gì vậy?”

“Một tuần sau, rời khỏi đây,” Nguyên Sinh Nghĩa dễ dàng bắt được tay cô, “Thanh Vân không phải nơi cậu nên ở.”

Anh đang đe dọa cô.

"Cậu quản tôi làm gì?" Giang Tĩnh Xu nói.

Nguyên Sinh Nghĩa ngoảnh mặt làm ngơ.

Những đầu ngón tay lạnh giá đã chạm vào phía dưới áo ngực.

Ngón tay cái khẽ luồn vào rãnh, ngón trỏ như có như không đang mở ra một bên áo ngực, tựa hồ có thể tùy thời đi vào.

Hơi thở rối loạn làm cô có chút nhột.

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đến.” Giang Tĩnh Xu có chút bực bội, “Cậu nên hỏi Tống Thừa vì sao đem tôi đến nơi này.”

“Cha cậu chỉ nghe lời cậu, muốn lừa tôi cũng nên tìm cái cớ có lí chút chứ ” Anh không hề lưu tình, “Cậu không đi đúng không?”

Giang Tĩnh Xu rất bướng bỉnh, Nguyên Sinh Nghĩa từ nhỏ đến lớn chưa từng thắng cô, nhưng đó là vì anh sẵn sàng để cô thắng.

Còn bây giờ anh không có lý do gì để làm điều đó một lần nữa.

Anh giữ vai cô, dứt khoát đẩy đầu gối của cô ra sau, Giang Tĩnh Xu buộc phải quay lại, đầu gối của cô khuỵu xuống đất, anh buộc cô phải quỳ trên mặt đất.

Anh thong thả kéo gấu áo sơmi ra.

Giang Tĩnh Xu nhìn anh từ dưới lên.

Lúc này, Nguyên Sinh Nghĩa đã trưởng thành hơn so với hồi sơ trung, lông mày và đôi mắt sắc bén, nét trẻ còn đã biến mất, cả khuôn mặt dần lộ ra những đường nét sắc sảo.

Nhưng cho đén hiện tại, anh vẫn không học được cách kiên nhẫn.

"Giang Tĩnh , chúng ta đã lâu không gặp, hiện tại cậu đối với tôi không giống trước."

Anh nói chậm rãi và rõ ràng để cô có thể nghe rõ.

“Tôi không quan tâm cậu tới đây làm gì, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cậu,” Nguyên Sinh Nghĩa cho tay vào trong quần đồng phục học sinh, “Nếu cậu không đi, từ giờ mỗi ngày tôi sẽ đối xử với cậu như vậy."

Anh kéo nó ra.

Căn phòng tối om, Giang Tĩnh nhìn không rõ. Từ hình dáng mơ hồ có thể hình dung được. Nó không thẳng mà có hình vòng cung hướng lên trên.

Đầu nấm tròn hướng vào miệng Giang Tĩnh Xu, chỉ còn cách một quãng ngắn là có thể đi vào.

"Tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội ."

Anh vén mái tóc lòa xòa của cô ra sau tai.

"Giang Tĩnh Xu, cậu, đi hay không?"

Trong phòng tối, ánh mắt như thiêu đốt chạm nhau, Giang Tĩnh Xu nhìn anh, không nói.

“Nguyên Sinh Nghĩa,” một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, “Không phải cậu mới là người nên rời đi hay sao?”

Biểu cảm của Nguyên Sinh Nghĩa lúc này thật không thể diễn tả được.

Giang Tĩnh Xu không thể nhìn rõ biểu tình của anh, nhưng nghĩ cũng biết là rất khó coi. Sau một hồi ngập ngừng, anh cuối cùng cũng không nói gì.

Anh giơ tay lưu loát, bóp chặt cằm cô bẻ thật mạnh mở ra, đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ cư đút vào.

"Liếʍ đi," anh nói một cách thờ ơ, "nếu cắn tôi, tôi liền xé váy cậu, ngay tại đây làm cậu ."