Miên Miểu sau khi ăn sáng liền vội đi khám bệnh. Cậu không thể tin được nhìn báo cáo, cậu thế mà phân hóa muộn, thành Omega?
Kỳ phân hóa là vào khoảng 14-18 tuổi, Miên Miểu từ khi sinh đã được chẩn đoán sẽ là Beta. Tuy chẩn đoán này chỉ đúng 80% nhưng cả nhà đều nghĩ cậu là Beta, cả Miên Miểu cũng nghĩ như vậy. Đợi qua tuổi 18 nhưng vẫn không có dấu hiệu phân hóa nên cậu càng chắc chắn rằng cậu là Beta.
Bây giờ 20 tuổi lại được báo rằng cậu là Omega? Omega!
Bác sĩ lại nói thêm một tin sốc.
Nữ bác sĩ nhìn Miểu Miểu tràn đầy từ ái, cô nói: "Vì là phân hóa muộn nên trong vòng 1 tháng cậu sẽ rất dễ tiến vào kỳ phát tình."
Bác sĩ chỉ vào sau gáy rồi nói.
"Nếu cậu phát tình thì có thể nhờ bạn trai Alpha của cậu."
Miên Miểu "bùm" một cái liền đỏ mặt, chuyện riêng tư này có thể nói nhờ là nhờ sao! Cậu tìm đâu ra người để nhờ chứ!
"Trường hợp của cậu có chút đặc thù... vì mới phân hóa nên tuyến thể của cậu rất mẫn cảm và yếu ớt, không thể dùng thuốc ức chế khi phát tình. Xin nhấn mạnh, tuyệt đối không được dùng thuốc!"
"Tốt nhất là nhờ pheromone của bạn trai cậu."
Nói trắng ra cần làm chuyện 18 cấm.
"Cắn cắn cắn... không có bạn trai." Miên Miểu lắp bắp nói.
Bác sĩ ngẩn ra: "Cậu hiện tại chỉ có thể tiếp thu pheromone, nếu không có bạn trai thì còn cách thứ 2."
"Cách gì?" Miên Miểu gấp gáp hỏi.
Bác sĩ thong thả nói: "Bệnh viện sẽ chọn lọc Alpha chất lượng tốt có độ phù hợp cao để giúp cậu."
Bác sĩ tựa như tại chỗ bỏ nghề, lắc mình biến thành nhân viên tiêu thụ, nói cho Miểu Miểu biết Alpha tình nguyện của bệnh viện đều tốt như thế nào, chiều cao tiêu chuẩn ra sau, trẻ đẹp chất lượng... Hứa hẹn sẽ giúp cậu vượt qua thời kỳ khó khăn này! Miên Miểu hoài nghi nghề phụ của bác sĩ bà mối.
Bác sĩ cũng hết cách rồi được chứ, với tỷ lệ chênh lệch 10:1 của AO thì Alpha độc thân còn có rất nhiều. Báo danh tình nguyện viên cũng là một cách để Alpha tìm kiếm bạn đời, nhưng cơ hội thì ít người chờ thì nhiều. Bác sĩ cũng muốn lặng lẽ giúp đỡ thân thích còn độc thân.
Nhìn xem nhìn xem, trước mắt là một thiếu niên non mơn mởn, bỏ lỡ cơ hội này thì quá đáng tiếc!
"Cậu đừng lo, cứ xem nó như là một ca bệnh, hết bệnh thì cậu cũng không cần lệ thuộc vào pheromone, cậu có thể dùng thuốc ức chế như bao Omega khác."
Nói tới nói lui, trong 1 tháng vẫn cần tìm Alpha làm chuyện 18 cấm.
Miên Miểu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bác sĩ.
"Khụ, tin tốt, vì đã bị cắn, cậu có 7 ngày an toàn sẽ không phát tình. Trong 7 ngày nhất định phải tìm được Alpha nguyện ý giúp cậu!"
Nếu cho cậu chọn lựa, Miên Miểu tình nguyện tiếp nhận pheromone của Phí Lẫm Nhiên hơn. Dù sao anh cũng đánh dấu cậu một lần, cắn cũng cắn rồi, tiến thêm một bước cũng không khó.
Tốt xấu gì thì cũng hơn một người hoàn toàn xa lạ.
Bác sĩ cho Miên Miểu thời gian suy nghĩ.
Miên Miểu chần chừ hồi lâu, nhớ đến sự chu đáo thân sĩ của Phí Lẫm Nhiên vào đêm qua, cậu muốn thử gọi cho anh một lần.
Miên Miểu hít sâu một hơi, nhập số điện thoại trên danh thϊếp, ngón tay hơi run nhấn gọi. Lần đầu nhờ vả kiểu này, thật là mất mặt!
Âm nhạc vang lên, giai điệu thình thịch như đánh vào lòng cậu khiến Miên Miểu càng thêm hồi hợp.
"Tút..." Anh vô tình tắt máy.
Miên Miểu: "..."
"Có lẽ do lỡ tay." Cậu nhấp môi tự an ủi bản thân, lại gọi thêm một lần.
Bên kia đầu dây, Phí Lẫm Nhiên nhíu mày nhìn số máy lạ. Đây là dãy số tư nhân của anh, Ban Ngày nhớ rằng dạo gần đây anh cũng không có cho người khác biết, vậy chỉ còn một đáp án là có người dùng thủ đoạn đê hèn để có số của anh!
Bị quấy rối vài lần khiến anh đối với chuyện này rất phản cảm, nên dứt khoát tắt máy.
Miên Miểu gọi hai lần đều thất bại, cậu rũ mắt nhìn màn hình tối thui của điện thoại, tủi thân nói: "Rõ ràng bảo có việc thì gọi... lừa đảo."
...
Bác sĩ cho cậu thêm thời gian suy nghĩ, Miên Miểu có chút mệt mỏi bước ra khỏi phòng.
Miên Miểu sầu ơi là sầu, cậu không kỳ thị giới tính, nhưng rất có khả năng cậu sẽ không thể tiếp tục làm chuyển phát nhanh, quản lý sẽ đuổi việc cậu mất.
Miên Miểu cần tiền, tiền học phí đại học của cậu, hiện tại cậu lại có thêm 2 em trai nên phải kiếm thêm thu nhập nuôi hai nhóc.
Chuyển phát nhanh kiếm tiền nhanh, bỏ lỡ đúng là tiếc nuối. Miên Miểu như nhìn thấy túi tiền đang teo lại, tiền polymer phần phật vυ't bay sang nhà mới.
Miên Miểu thở dài một hơi, cậu ủ rũ đứng chờ thang máy.
"Ting!" Thang máy đến tầng, cậu thất thần bước vào.
Dáng người đĩnh đạc, lưng eo thẳng tắp, khuôn mặt so minh tinh còn muốn tuấn mỹ khó quên, biểu tình lại còn lạnh hơn băng, cao quý bất phàm.
Miên Miểu chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại, chợt ngửi thấy hương pheromone quen thuộc thì khϊếp sợ đứng đơ ra tại chỗ.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Là Phí Lẫm Nhiên! Hương pheromone này không sai vào đâu được!
Miên Miểu bước chân cứng đờ đứng nép vào trong thang máy, rối rắm không biết đặt mắt ở đâu cho phải.
Phí Lẫm Nhiên cũng không liếc nhìn Miên Miểu lấy một cái, vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đấy như một pho tượng.
Miên Miểu nghĩ nghĩ thì cảm thấy cậu vẫn nên nói câu cảm ơn với anh, nếu không có anh thì tối hôm qua không biết sẽ có điều tồi tệ gì xảy đến với cậu.
Chỉ bị cắn một cái, so với bị Alpha ghê tởm ăn tươi nuốt sống thì vẫn tốt chán.
Miên Miểu cũng muốn nhân cơ hội này mở miệng nhờ anh giúp cậu, nếu bị từ chối thì cậu sẽ chọn cách thứ 2 của bác sĩ nói.
Nghĩ vậy nên Miên Miểu hít sâu một hơi, nén đủ dũng khí ngẩng đầu bắt chuyện với anh.
"Cái kia... rất cảm ơn anh." Miên Miểu trịnh trọng nói.
Ban Ngày cũng không nhìn cậu, Miên Miểu cứ ngỡ anh không nghe được nên lặp lại.
"Nếu không có anh, e rằng tôi sẽ rất thảm hại, vì vậy rất cảm ơn anh. Nếu được, hãy để tôi mời anh cùng ăn một bữa..." Cơm.
Lời chưa nói hết, Miên Miểu đã đối diện với ánh mắt đầy chế nhạo của anh, tựa như cậu là một vai hề đang pha trò trước mặt anh.
"Nhóc con, chiêu trò muốn làm quen này đã xưa rồi."
Miên Miểu ngơ người, chớp mắt lại chớp chớp mắt vẫn chưa hiểu ý của Ban Ngày.
"Ting." Thang máy đến tầng, Ban Ngày không chần chừ liền bước ra, anh còn nói thêm một câu.
"Lo mà học hành đi, đừng tìm đường ngang ngõ tắt."
Âm thanh tràn đầy xa cách, trong giọng nói chứa sự dạy bảo và cảnh cáo. Tuy không có ác ý nhưng có thể nghe ra anh đang chê trách cậu.
Hiển nhiên, Ban Ngày đem Miên Miểu trở thành người muốn tiếp cận anh để mưu lợi. Với địa vị của anh, loại người này anh thấy nhiều, nhưng nhìn cậu còn nhỏ nên anh mới nhắc nhở đôi lời, nếu là người khác anh còn ngại lãng phí nước bọt.
Người đi cạnh anh nhìn Miên Miểu bằng ánh mắt của thái giám nhìn nô tỳ muốn lấy lòng hoàng thượng.
Miên Miểu: "???"
Anh ta biểu hiện như chưa từng quen biết cậu. Cũng có thể là Phí Lẫm Nhiên muốn xem như đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chắc chắn là vậy." Miên Miểu cứ ngỡ bản thân đã đoán đúng.
Không muốn gặp cậu thì đừng để lại danh thϊếp chứ, còn ghi chú câu nói kia. Thật là một người khó hiểu.
Nếu đã vậy thì cậu cũng không có lý do gì để nhờ vả anh. Vậy chỉ có thể đăng ký làm xét nghiệm đồ phù hợp với Alpha tình nguyện của bệnh viện.
Nghĩ vậy, Miên Miểu quay trở về phòng khám, đăng ký giấy tờ với bác sĩ.
...
Một bên khác, Phí Lẫm Nhiên định kỳ đi kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ thấy báo cáo của anh thì kinh ngạc cảm thán, cũng mừng thay cho anh: "Pheromone đã ổn định, không còn lên xuống thất thường như trước."
"Đúng rồi." Bác sĩ như nhớ đến gì đó rồi nói.
"Bệnh viện mới có một ca bệnh của Omega, yêu cầu cùng Alpha xét nghiệm độ phù hợp. Anh có muốn đăng ký không?"
"Không cần."
Phí Lẫm Nhiên là cổ đông của bệnh viện, quyền ưu tiên biết trước tin tức vẫn phải có, chỉ là anh cũng không có ý định tìm bạn đời.
"Anh không suy xét à? Omega này biết đâu sẽ là người phù hợp với anh thì sao?" Bác sĩ cảm thấy đáng tiếc nói, biết bao người ước còn không được kìa.
Ban Ngày tự tin nói: "Không cần, tôi theo chủ nghĩa độc thân, không có khả năng kết hôn với Omega."
Tối đến.
Ban Ngày cũng không trọng xem lần tình cờ gặp mặt này, trước khi thϊếp đi nhường lại quyền điều khiển cơ thể cho Ban Đêm, anh theo thói quen viết hoạt động trong ngày vào nhật ký nhưng không hề nhắc tới Miên Miểu.
Người muốn leo lên giường anh nhiều đếm không xuể, nếu gặp ai cũng viết vào thì phiền chết. Cuối cùng, khi Ban Đêm tỉnh dậy, anh vẫn không biết Ban Ngày vừa từ chối tận 2 lần cơ hội để tiếp xúc với bảo bối thơm thơm mềm mềm của anh.