Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 6: CÔ GÁI ĐẾN TỪ 400 NĂM TRƯỚC

Thấy cô bé định lấy tay lau nước mắt, Phục Thăng lấy khăn giấy đưa cho cô:

-Đừng lấy tay lau, mất vệ sinh lắm, có thể bị nhiễm khuẩn làm đỏ mắt.

-Cảm ơn anh.- Ngọc Phương nhận lấy khăn, lau nước mắt.

-Cô ăn đi, để mì nguội sẽ mất ngon.

Ngọc Phương cầm lấy đôi đũa gắp mì cho vào miệng. Sợi mì và nước dùng vừa đến đầu lưỡi, cô cảm thấy được hương vị đang bùng nổ trong miệng. Thứ mì gì mà ngon đến thế này, cô bé ăn tới tấp, thoáng chốc mì trong tô không còn lại một sợi. Cô cầm muỗng múc, uống cạn nước dùng. Phục Thăng ngồi yên nhìn cô gái xinh như mộng kia ăn như hổ đói. Thấy cô chớp chớp đôi mắt nhìn tô mì của mình, Phục Thăng phì cười:

-Ăn luôn tô này đi, tôi nấu một gói khác.

Ngọc Phương hớn hở nói nhanh:

-Cảm ơn anh.

Rồi không kịp để anh đưa tô mì qua mình, cô lấy tay kéo tô mì của anh lại gần mình rồi ăn sạch. Đợi cô ăn xong, Phục Thăng mỉm cười hỏi:

-Cô ăn được nữa không? Tôi nấu tiếp cho.

Ngọc Phương đỏ mặt, đâu phải cô tham ăn, mà là vì đây là thứ lần đầu tiên trong đời cô được thưởng thức mà. Cô ngượng ngùng đáp:

-Không cần, tôi no rồi.

-Ừ, cô ngồi xem tivi tiếp đi, muốn xem kênh khác thì bấm nút này, mở tiếng lớn nhỏ thì hai nút này....

Anh hướng dẫn cho cô bé cách sử dụng remote tivi rồi tự đi pha tô mì khác cho mình. Nhìn Ngọc Phương im lặng xem tivi, Phục Thăng tò mò xem thử. Ôi trời, thiên thần đang xem MMA, giải đấu võ thuật tổng hợp. Tính cách mạnh mẽ thế này .... hây dà, rất đúng gu của anh. Phục Thăng bê tô mì của mình đặt xuống bàn, ngồi cạnh Ngọc Phương, anh hỏi:

-Cô thích xem thi đấu MMA à?

Ngọc Phương vẫn tập trung xem, cô vô thức trả lời:

-Thể loại võ thuật này tôi cũng có sử dụng...

Phục Thăng bất ngờ với câu trả lời này, anh cười:

-Chắc cô từng là võ sĩ trước khi đóng phim, nhưng vóc dáng như cô mà thi đấu MMA thì có hơi tàn khốc không?

-Thế này mà tàn khốc gì, nãy giờ không có ai móc mắt, cắn và đánh vào ót.

Ngọc Phương hờ hững trả lời. Còn Phục Thăng lại bồn chồn trong dạ, anh hỏi lại như không tin vào tai mình:

-Môn cô từng thi đấu có cả móc mắt và đánh vào ót, thế chết người thì sao?

Ngọc Phương quay qua nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm:

-Không muốn chết thì đừng đấu. Nếu không cho dùng mọi thủ đoạn thì làm sao để kết thúc được đối phương.

-Phải có trọng tài phán định thắng bại chứ.

Ngọc Phương biết mình hớ, cô chọn cách im lặng cho qua câu chuyện. Thấy cô bé không muốn nói, đến lượt Phục Thăng ôm một bụng tò mò ấm ức không biết làm thế nào để giải tỏa. Anh nhai từng sợi mì như nhai rơm. Thế quái nào mà cô bé lại có thể ngấu nghiến ngon lành cái món mì gói dở tệ này nhỉ.

Ăn xong, Phục Thăng dọn dẹp bàn rồi đem qua bồn rửa chén để rửa. Anh mở vòi nước tráng qua mấy cái tô, rồi đổ một ít xà bông rửa chén vào. Trong lúc anh làm, Ngọc Phương đã nhìn từ xa quan sát nhất cử nhất động của anh. Úp tô, đũa lên chậu để hong khô xong, khi quay lại, anh phát hiện Ngọc Phương đang nhìn mình không chớp mắt. Anh vừa lau tay vừa đùa:

-Lần đầu cô thấy đàn ông rửa chén à?

Ngọc Phương đáp:

-Sau này cứ để đó, tôi rửa chén cho anh đến hết cuộc đời này.

Phục Thăng xúc động hỏi:

-Cô định ở lại đây mãi hay sao, đến lúc lấy lại trí nhớ, cô cũng sẽ rời khỏi nơi đây thôi.

Ngọc Phương lắc đầu:

-Tôi sẽ ở bên anh, anh có muốn đuổi đi tôi cũng không đi.

Phục Thăng câm nín, chết đứng như Từ Hải. Cô bé tỏ tình với mình sao? Không thể nào, chỉ mới gặp nhau chưa lâu. Dù cô ấy đẹp thật đó, nhưng như thế này có phải quá nhanh rồi không. Anh không biết nói gì, đành im lặng xem tivi với cô.

Biết kiếm chuyện gì để nói bây giờ, đầu óc anh trống rỗng. Thôi thì kiếm đại chuyện để nói vậy:

-Cô nhớ được gì viết ra giấy, để mai tôi đem vào đồn cũng cố thêm thông tin.

Ngọc Phương gật đầu, Phục Thăng đứng dậy, lấy từ ba lô ra một cây bút bi và giấy trắng đặt xuống bàn, anh nói:

-Cô viết đi.

Ngọc Phương nhìn cây viết và giấy, cô hỏi anh:

-Nghiên mực đâu?

Phục Thăng ngớ người:

-Nghiên mực, tại sao phải cần nghiên mực?

-Không có nghiên mực lấy gì chấm mà viết, hơn nữa cây viết này lại không có lông?

Phục Thăng vỗ trán cười lớn:

-Cô bé ơi đây là bút bi, cô cứ viết, tự nó chảy mực ra mà.

Ngọc Phương đã biết mình đến tương lai, nên cô không còn bất ngờ với những gì được nghe, được thấy nữa. Cô cầm viết lên và bắt đầu viết, Phục Thăng nhìn cô viết, anh hỏi:

-Sao cô lại viết tiếng Trung Quốc?

-Đây là chữ Nôm.

Phục Thăng khó hiểu:

-Tại sao cô lại viết chữ Nôm.

-Anh ngớ ngẩn quá, không viết chữ Nôm chứ viết chữ gì? Hay anh muốn tôi viết theo chữ Hán, anh đọc được không?

Phục Thăng ngẩn người:

-Cô làm tôi bối rối quá, cô như người từ quá khứ đến đây vậy. Thế thì cô đọc dòng chữ mà cô vừa viết cho tôi nghe thử.

Ngọc Phương thở dài:

-Được, tôi đọc cho anh nghe, Danh tính, Trương Ngọc Phương, 18 tuổi ...

-Đủ rồi, giờ cô mà đưa chữ này ra, e là tôi phải mời các giáo sư ngôn ngữ đến để đọc mất.

Phục Thăng thở dài, Ngọc Phương cười khúc khích:

-Đến lượt anh thở dài kìa.

Cô bé làm anh phì cười, anh nhẹ nhàng hỏi:

-Cô không viết được chữ Quốc Ngữ à?

-Ý anh nói là thứ chữ của Phú Lang Sa mà tôi thấy quanh đây?

"Phú Lang Sa" , sao cái từ này quen thế nhỉ, Phục Thăng móc điện thoại ra, anh tra ba từ này trên Internet. Thì ra là chữ cổ chỉ nước Pháp, anh ngạc nhiên nhìn Ngọc Phương:

-Cô sử dụng tên gọi nước Pháp bằng chữ cổ mà hiện nay không còn ai sử dụng.

Thay cho câu trả lời lại là một câu hỏi khác:

-Pháp là nước nào?

Phục Thăng vỗ trán:

-Cô đến từ đâu vậy? Không lẽ bị tai nạn xong thì biến thành người từ quá khứ một trăm năm trước.

Ngọc Phương lắc đầu, khẽ mỉm cười:

-Tôi đến từ 400 năm trước, chứ không phải 100 năm.