Người Gác Mộ

Chương 1: Ngôi Làng Im Lặng

Bầu trời u ám.

Những hạt mưa li ti rơi thành từng chùm nhỏ xuống mặt đất đen như mực không khí vô cùng buồn tẻ, cùng với những bia mộ dựng đứng im lìm.

Một con quạ kỳ lạ bay thấp thoáng giữa không trung, đôi mắt màu máu của nó biến hóa quỷ dị, không biết nó nhìn thấy cái gì, đột nhiên vỗ cánh bay lên không trung kêu gào rời đi khu vực này.

Tiếng kêu to và chói tai như thể nó đang sợ hãi điều gì đó.

Đây là một nghĩa trang, xung quanh trống trải không có cây cỏ xanh tươi, những bia mộ vô danh được sắp xếp ngay ngắn san sát nhau rất gần chỉ chừa một lối đi cho một người đi qua.

Một cái hố vuông sâu được đào phía sau mỗi bia mộ, đặt một cặp quan tài sẫm màu.

Gió to đến mức làm cửa căn chòi cuối đường kêu cọt kẹt, bụi bặm bám trên nắm cửa bay tứ tung, chỉ còn một tờ giấy bùa lớn màu vàng còn cố định dán trên cửa.

Không biết trôi qua bao lâu.

"Rắc—"

Cửa phòng hồi lâu không có tiếng động bỗng một đôi tay tái nhợt kéo mở cửa, thanh niên duỗi người đi ra khỏi cửa, sau lưng bóng tối vô cùng sâu thẳm rất khó để nhìn rõ quang cảnh bên trong phòng.

Bạch Mặc mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đứng ở cửa hồi lâu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.

“Thời tiết thật đẹp.” Bạch mặc xúc động nói.

Bầu trời vẫn u ám, nhìn không giống buổi sáng mà giống như chạng vạng tối, một chút thời tiết cũng không tốt.

Điều kỳ lạ là cho dù đó là tiếng gió hú hay cơn mưa liên tục, bầu trời vẫn dừng lại ở thời điểm đó không có gì thay đổi

Tắm rửa đơn giản xong, Bạch Mặc lấy trong nhà một thanh gỗ hướng ra nghĩa địa kiểm tra một chút xem tối hôm qua có xuất hiện cái gì dị thường không.

Là một người trông coi nghĩa trang, công việc chính của Bạch Mặc là chịu trách nhiệm về sự an toàn của nghĩa trang này, chính xác hơn là đảm bảo an toàn cho những thi hài trong nghĩa trang.

Bạch Mặc là người bảo vệ của nơi này, hắn là một người vô thần, không sợ ma ám

Dù sao thời đại này người nào cũng có, người vì rèn luyện dũng khí, người vì tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng có không ít, hơn nữa còn có thể lẻn vào nghĩa trang trộm xác cho nên bạch mặc lúc nào cũng phải đề phòng.

Bạch Mặc thấy hết thảy đều bình thường, hắn đi vào trong phòng, lúc này mới chú ý tới trên cửa dán dày đặc giấy vàng, không khỏi nhíu mày: "Cái tờ giấy quảng cáo này là ai dán, chữ viết thật khó nhìn ."

"Hắn nhớ là hôm qua hắn không có..."

Có lẽ là bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, Bạch Mặc suy nghĩ có chút rối rắm, cũng không có suy nghĩ sâu chuyện này, ngược lại đi vào dọn dẹp phòng thật tốt.

Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thức ăn và nước uống hắn mua cách đây không lâu đều bị hỏng một cách khó hiểu, không thể ăn uống được ngay cả kem đánh răng hắn vừa dùng cũng có mùi lạ.

Nó dường như đã hết hạn sử dụng.

Bây giờ còn sớm, Bạch Mặc quyết định đi phụ cận mua sắm một chút đồ dùng.

"Bọn thương nhân vô đạo đức dám bán những sản phẩm hết hạn như vậy mà không sợ bị trừng phạt .."

Bạch Mạch lẩm bẩm, đóng cửa lại men theo lối đi ra khỏi nghĩa địa dần dần biến mất trong sương sớm.

..

Cùng lúc đó, trên một con đường hoang vắng, một đội ngũ đang từ từ tiến lên với vẻ mặt đầy cảnh giác.

Đội ngũ này có khoảng bảy tám người bao gồm cả nam và nữ, phần lớn đều trang bị đầy đủ vũ khí, thần sắc lạnh lùng thoạt nhìn không dễ kết thân.

Ở cuối hàng là một người đàn ông lực lưỡng và cường tráng, anh ta mang theo một chiếc máy ảnh, thỉnh thoảng chỉnh lại dáng người và liên tục quay phim mọi người.

Trước mặt anh ta, một cô gái tóc dài cầm micro thu nhỏ hít một hơi thật sâu cười ngọt ngào trước ống kính rồi trầm giọng nói.

"Xin chào mọi người, tôi là Khuynh Thành, một phóng viên từ khu vực cấm. Như mọi người thấy, hiện tại tôi và sáu nhà thám hiểm đã tiến vào khu vực cấm."

"Đây là một khu vực cấm cấp C chưa được khám phá, tên mã là "Làng im lặng", thông tin bên trong hoàn toàn không rõ ràng,

Chúng tôi sẽ là nhóm thám hiểm đầu tiên để mọi người thấy rõ tình hình trong khu vực cấm. "

"Không có gì nhiều nhiệm vụ sắp bắt đầu. Vì sự an toàn, tôi sẽ tắt micro và cố gắng giữ im lặng."

Nụ cười trên mặt Khuynh Thành chậm lại mấy phần, cô dứt khoát tắt micro, vẻ mặt trở nên cảnh giác.

Trong vùng cấm, giữ im lặng là tiêu chí sinh tồn cơ bản nhất.

Hơn nữa, khu vực cấm lần này được gọi là Ngôi làng im lặng——

Bất cứ ai có não đều biết rằng họ nên ngậm miệng lại.

Khu vực cấm địa lần đầu tiên xuất hiện hơn 200 năm trước, những bia đá đen từ trên trời rơi xuống, nhấn chìm những vùng đất rộng lớn, hình thành những khu cấm địa kỳ lạ và khó đoán, khu vực hoạt động của con người còn lại không đến một phần mười.

Có rất nhiều nguy cơ trong khu vực cấm, động vật và thực vật đột biến, quái vật đáng sợ và thậm chí cả sự sống kỳ lạ ngoài nhận thức của con người gây ra mối đe dọa lớn cho an ninh nhân loại.

May mắn thay, những thứ này không thể rời khỏi khu vực cấm, nhiều cá nhân mạnh mẽ đã xuất hiện trong loài người đã khám phá và dọn dẹp khu vực cấm.

Nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại trong khu vực cấm, trừ những thứ mới trong khu vực cấm, chỉ cần ai đó có thể lấy ra tin tức còn sống từ đó, họ có thể thu được rất nhiều vận may, rất nhiều người bị thu hút đến đó.

Theo thời gian, một nghề kiếm sống bằng cách khám phá các khu vực cấm dần dần phát triển, đó là nhà thám hiểm.

Họ có trí thông minh vượt trội hoặc lực lượng đáng kinh ngạc, họ thường xuyên hoạt động trong khu vực cấm vì lợi nhuận hoặc niềm vui.

Thay vì ngăn chặn, chính phủ lại ủng hộ mạnh mẽ một chương trình mang tên "Khám phá Vùng cấm", chương trình này đã thổi bùng rating ngay khi vừa ra mắt.

Không có clip, không có tranh ghép, bị thương chảy máu là chuyện thường, tử vong là chuyện thường, đây là chương trình thực tế tàn khốc nhất, đồng thời cũng là tiết lộ không khoảng cách về cuộc sống trong khu vực cấm, mỗi khi bắt đầu phát sóng, nó sẽ gây ra một làn sóng nhiệt tình——

Nếu chương trình hoàn thành đủ.

Sự nguy hiểm của khu vực loại trừ không chỉ là lời nói, trên thực tế, hầu hết các chương trình bí ẩn đều không có hồi kết, bởi vì rất ít người sống sót thoát khỏi khu vực cấm mà còn sống.

Theo thống kê chưa đầy đủ, chưa đến 1/3 hoạt động thăm dò có người sống sót.

Điều đáng nói là công ty bảo hiểm đã quy định từ lâu rằng họ từ chối đăng ký bảo hiểm cho các nhà thám hiểm và họ sẽ không chịu trách nhiệm về cái chết liên quan đến khu vực cấm.

Khuynh Thành thu hồi suy nghĩ của mình, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cả đội tiến lên trên con đường.

Đi không bao lâu con đường phía trước đột nhiên rộng mở, mọi người đưa mắt nhìn nhau tiếp tục đi vào.

Một nhϊếp ảnh gia đang mang theo máy ảnh và ghi lại những cảnh trên đường đi.

Không bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một thôn trang, hai bên đường là một mảnh rộng lớn ruộng đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc cao gần bằng người, phi thường tươi tốt

Các nhà thám hiểm không hề ngạc nhiên, mỗi khi vùng đất cấm xuất hiện, một số lượng lớn các thành phố đã bị phá hủy, ngôi làng trước mặt họ cũng là một trong những thị trấn không may bị phá hủy.

Sau đó một giây kế tiếp, phát sinh một chuyện khiến mọi người kinh hãi, bọn họ lại nhìn thấy một ông lão dưới gốc cây đại thụ ở cửa thôn!

Ông lão nằm trên một chiếc ghế tựa cũ kỹ, trên đùi đặt một chiếc quạt đuôi mèo mốc meo, khắp người toát ra hơi thở phờ phạc, hai mắt nhắm nghiền, l*иg ngực không chút phập phồng giống như một xác chết.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc làm sao có thể có người ở trong cấm địa?

Trừ khi có những nhà thám hiểm khác tiến vào trước họ, nếu không sẽ không có người sống trong khu vực cấm

Nhưng ông già này đã già đến mức đi lại khó khăn vậy làm sao ông ta có thể là nhà thám hiểm?

Và... Ông ấy đã chết hay còn sống?

Khuynh Thành đột nhiên trở nên căng thẳng, cô chỉ là một người bình thường không có sức mạnh để kiềm chế, cô không có súng bên mình, nếu xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu hậu quả.

Nếu như không phải bị ép đến bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không đến  cấm địa cấp C đi chết.

Bị một lão già xa lạ như vậy chặn ở cửa thôn, mọi người do dự một hồi, trong lúc còn đang do dự chỉ nghe có người thì thào nói:

"Người đàn ông kia l*иg ngực không phập phồng, hồi lâu không nhúc nhích, hẳn là đã chết... Hắn hai trăm năm trước có thể là người bị hại, nhưng không biết vì sao, thân thể của hắn liền không có "Phân hủy."

Mọi người âm thầm gật đầu, suy đoán này cũng không phải vô lý, bởi vì từ đầu đến cuối, lão giả cũng không có biểu hiện gì dị thường.

Có vẻ như nó thực sự là một xác chết.

Bọn họ vẫn không dám khinh suất, vội vàng quay đầu nhìn về phía diễn giả, chờ đợi phân tích tiếp theo của hắn.

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên đeo kính trông rất ổn định, nhìn chằm chằm về phía ông lão trên mặt nở nụ cười tự tin.

Là một phóng viên Khuynh Thành đương nhiên biết những thông tin liên quan về những người tham gia chương trình, cô biết người này họ Trần không chỉ thông minh quyết đoán mà còn có năng lực.

Phải biết rằng hắn là  thám hiểm giả cao cấp, đã từng sống sót rời đi  cấm khu cấp C.

Nghĩ đến đây, Khuynh thành không khỏi cảm thấy chờ đợi nhưng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mọi người nhìn chằm chằm vào lão Trần.

Thời gian trôi qua, lão Trần vẫn không nói chuyện, bất động thanh sắc, hai mắt thâm thúy giống như một tác phẩm điêu khắc.

Sự im lặng chết chóc.

Khuynh Thành dần cảm thấy sởn gai ốc, lão Trần rõ ràng có gì đó không ổn, cô nhìn thấy sự sợ hãi và nghi ngờ mờ nhạt đọng lại trong mắt đối phương.

Các Nhà thám hiểm còn lại rất dứt khoát, từng bước lùi lại để giữ khoảng cách với ông ta, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Ngay tại lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì máu tươi đột nhiên từ khóe miệng ông ta tràn ra, thân thể chậm rãi ngã xuống đất, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười tự tin, hoàn toàn không thở nổi.

Lão trần đã chết.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến mọi người sởn gai ốc, nhưng tên này mới nói mấy câu đã chết sao?

Ông ta là một người đàn ông có năng lực!

Điều đáng sợ hơn vẫn chưa xảy ra, khi người đàn ông ta ngã xuống đất, mọi người phát hiện phía sau lưng ông ta có một cô bé, đầu quả bóng dễ thương, môi đỏ răng trắng giống như búp bê sứ.

Họ lạnh sống lưng vì tay cô bé... đang cầm một chiếc lưỡi đã bị nhổ tận gốc!

“Vậy là lão Trần đã chết sau khi đứa trẻ rút lưỡi?”

Khuynh Thành phản ứng ngay lập tức, toàn thân run lên cô nhanh chóng lùi lại trốn sau nhóm thám hiểm.

Khi mọi người đều cảnh giác, cô gái nhỏ kỳ dị này cũng nghiêng đầu nhìn mọi người, đôi mắt đen láy chứa đầy sự chết chóc lạnh lùng.

giây tiếp theo.

Cô bé ném cái lưỡi đầy máu của mình xuống đất như rác rưởi, cười toe toét và nở một nụ cười ác ý với mọi người.

Đặt ngón trỏ dính máu của bàn tay phải vào giữa môi, đầu tiên cô bé liếʍ vết máu trên ngón tay, rồi nhẹ nhàng thốt ra.

"Suỵt..."