Cấm Kỵ

Quyển 2 - Chương 1: Dụ dỗ - Trộm quần của mẹ nhỏ

Giới thiệu:

Quyển 2 - Truyện 2: Dụ Dỗ - Tác giả: Ngưu Nam Đậu Hoa Phan - Cp: Mẹ kế x Con chồng

Đại khái là khoảng một tuần trước, Kỷ Khuynh Ngôn phát hiện qυầи ɭóŧ của mình luôn biến mất một cách khó hiểu.

Trong nhà chỉ có nàng và Phục Chu, Kỷ Khuynh Ngôn nhớ rõ

nàng không có cất qυầи ɭóŧ của mình đi, vậy nên, chỉ có thể

là Phục Chu cầm qυầи ɭóŧ của nàng. . .

Nhưng Phục Chu vì sao lại lấy nó?

Có khi nào là con bé nhận nhầm không?

Nhưng mà. . .

Phục Chu, xuống ăn cơm thôi. . ."Nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng Phục Chu, lời còn chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị mở ra ra. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng ẩn dưới mái tóc dài kia, Kỷ Khuynh Ngôn theo bản năng cúi đầu trốn tránh ánh mắt của người kia..

Nửa tháng trước, chồng của nàng phải đi Mỹ công tác, cả nhà chỉ còn có hai người Kỷ Khuynh Ngôn và Phục Chu.

Trường đại học đang trong thời kì nghỉ hè, ngày nào Phục Chu cũng nhốt mình trong phòng, ngoài việc ăn uống, vệ sinh cá nhân, còn lại hầu như Kỷ Khuynh Ngôn không nói được với nàng câu nào. Có lẽ là do ít ra ngoài phơi nắng, nên cả người Phục Chu đều tái nhợt như người bị bệnh, thoạt nhìn thậm chí còn có chút âm u.

Theo lý mà nói Kỷ Khuynh Ngôn lớn hơn Phục Chu gần mười tuổi, nhưng nàng lại rất sợ đứa con riêng trên danh nghĩa này.

Hàng lông mi dài khẽ run rẩy, tay Kỷ Khuynh Ngôn nắm chặt lấy làn váy, cúi thấp đầu, rầu rĩ mở miệng: "Mau, mau vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn cơm."

Thấy dáng vẻ yếu ớt, trốn tránh của người phụ nữ trước cửa, đôi môi mỏng của Phục Chu hơi cong lên, đôi mắt ẩn sâu dưới mái tóc hơi lóe sáng.

Trên chiếc bàn tròn làm bằng gỗ lớn có hai người, họ ngồi cách nhau rất xa, bầu không khí yên ắng, gượng gạo bao trùm cả căn phòng. Kỷ Khuynh Ngôn chỉ biết nhìn thẳng, vùi đầu ăn cơm, bỗng chốc, một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mắt nàng. Trong chén đột nhiên có thêm một miếng gà xào sả ớt mà nàng yêu thích nhất, Kỷ Khuynh Ngôn chớp chớp mắt, ngạc nhiên ngước mắt nhìn qua..

Phục Chu luôn coi nàng như không khí, lạnh lùng dùng đũa gắp lấy một con tôm, chậm rãi bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng nhai nuốt..

". . . Phục Chu. . ."

"Hả?" Nghe thấy Kỷ Khuynh Ngôn kêu mình, Phục Chu lạnh nhạt lên tiếng, ngước mắt nhìn về phía nàng.

Phục Chu ngồi ở chỗ sát bên cửa sổ, ánh mặt trời từ một góc đường dịu dàng chiếu vào, vừa vặn chiếu lên người cô. Sắc mặt cô gái nhỏ trắng nõn, mái tóc dài đen như mực, khắp người tỏa ra một luồng ánh sáng dịu dàng..

Thấy Kỷ Khuynh Ngôn nhìn mình, hàng mày cô khẽ nhướng, lông mi dài điểm vài tia sáng chói rọi.

". . ."

"Mẹ nhỏ sao thế?" Phục Chu đặt đũa xuống, khẽ nghiêng nghiêng đầu, cô gái nhỏ trước nay luôn âm trầm, lạnh lùng giờ lại có phần nghịch ngợm, tinh ranh —— là dáng vẻ trước đây chưa từng có.

Mẹ nhỏ?

Xưng hô này trước nay Phục Chu chưa từng gọi khiến cho mặt Kỷ Khuynh Ngôn đỏ bừng lên, nàng vội vàng cúi đầu, ấp úng nói: "Không, không sao. . ."

Thật ra nàng muốn chất vấn Phục Chu.

Đại khái là khoảng một tuần trước, Kỷ Khuynh Ngôn phát hiện qυầи ɭóŧ luôn biến mất một cách khó hiểu.

Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Kỷ Khuynh Ngôn nhớ rõ nàng không có cất qυầи ɭóŧ của mình đi, vậy nên, chỉ có thể là Phục Chu cầm qυầи ɭóŧ của nàng. . .

Nhưng Phục Chu vì sao lại lấy nó?

Có khi nào là nhận nhầm không?

Nhưng mà. . .

Khẽ dùng răng cắn nhẹ lên môi dưới, Kỷ Khuynh Ngôn trộm liếc nhìn Phục Chu, trong lòng rối rắm..

"Mẹ nhỏ, mẹ có chuyện gì muốn nói à?" Phục Chu lên tiếng trước.

"À. . . Không có. . ."

"Dạ." Phục Chu gật gật đầu, đặt đũa xuống, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, "Con về phòng trước đây."

". . . Ừm."

Cảm giác gần gũi với người con riêng ban nãy giống như là đóa phù dung sớm nở tối tàn, cô gái đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Kỷ Khuynh Ngôn sững sờ ngồi tại chỗ.

Ban đêm Kỷ Khuynh Ngôn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dây váy ngủ bị kéo xuống tận vai, để lộ một nửa bầu vυ' căng tròn. Nàng ngái ngủ vươn tay mở cái đèn ngủ nho nhỏ ở trên tủ đầu giường lên, nhẹ nhàng đứng dậy, mang dép lê vào bước về phía toilet..

"Ha ~ ưm a ~ "

Cánh cửa toilet khép hờ, có chút ánh sáng mờ ảo từ bên trong phát ra, loáng thoáng, còn nghe thấy một tiếng thở dốc trầm khàn, nặng nề.

Chẳng lẽ là có trộm đột nhập vào nhà? !

Kỷ Khuynh Ngôn giật mình một cái, nàng nín thở, cẩn thận lại gần cánh cửa nhìn lén vào trong..

"A. . . Mẹ nhỏ. . ."

"Mẹ nhỏ dâʍ đãиɠ kẹp con thật sướиɠ. . ."

"Hừ ~ trên qυầи ɭóŧ dính đầy nước da^ʍ, mẹ nhỏ muốn côn ŧᏂịŧ đúng không?"

". . ."

Trước mắt là hình ảnh cô gái nhỏ phía dưới trần trụi, đang cầm lấy cái qυầи ɭóŧ còn chưa đặt giặt sạch của nàng tự an ủi chính mình.